Thương Khâu nói, mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, Tống Tịch đột nhiên nói:
"Năm đó...... cậu bắn mũi tên kia, tôi hận không thể đem cậu lột da rút gân, nghiền xương thành tro......"
Thương Khâu dừng một chút, quay đầu lại nhìn Tống Tịch, nói:
"Tôi biết, bởi vì tôi cũng nghĩ như vậy."
Hắn nói, nâng bước đi về phía trước. Tống Tịch lại nói:
"Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn đánh cậu hai cái tát tai. Cậu đã không ngừng cố gắng rồi."
Thương Khâu cười một tiếng, không có quay đầu lại, đi nhanh về phía trước.
Tạ Nhất về nhà liền ngủ. Bởi vì thực mỏi mệt, gần nhất đều tương đối mỏi mệt, cảm giác vừa ngủ đã đến hừng đông. Buổi sáng thời điểm nghiêng người, thiếu chút nữa lăn xuống giường, Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới Thương Khâu không ở nhà.
Tạ Nhất duỗi cái lười eo, dậy rửa mặt súc miệng, sau đó đi phòng bếp nấu cơm. Làm trứng ốp la, hơn nữa là trứng lòng đào. Đặt đĩa trứng ở trên bàn, Tạ Nhất còn cố ý bày trí, sau đó cầm lấy di động chụp mấy tấm, còn đem trứng cắt mở cho lòng đỏ bên trong trào ra, lại chụp mấy tấm ảnh. Sau đó Tạ Nhất cười xấu xa gửi ảnh cho Thương Khâu.
Chuông điện thoại di động Tạ Nhất thực mau liền vang lên, biểu hiện là Thương Khâu gọi đến. Tạ Nhất nhanh tiếp máy. Thương Khâu nhàn nhạt cười, giọng tựa hồ có chút khàn khàn, nói:
"Trứng thúi, nhớ anh sao?"
Tạ Nhất nói:
"Nhớ trứng lòng đào không?"
Thương Khâu thật thản nhiên, nói:
"Đương nhiên nhớ, bất quá càng muốn em."
Tạ Nhất vừa nghe,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-an-dem-ky-la/2028909/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.