Cách nhau một bức tường, Nguyệt Nha Nhi dựa lưng lên cửa, dùng sức quệt mũi.
Mẹ nó, nàng làm sao lại có thể lập dị như vậy.
Nguyệt Nha Nhi đập vỗ mặt, nghĩ thầm.
Cảm giác say nổi lên, rất nhiều sự kiện đã cất giấu trong đáy lòng dần dần nổi lên.
Xuyên không tới nơi đây lâu như vậy, nàng phảng phất như được sống thêm một lần, mỗi ngày bận bịu bận bịu, tựa hồ sinh hoạt vốn dĩ chính là như vậy.
Nhưng là tình cờ, ở càng sâu trong bóng tối, nửa đêm ngủ mơ, nàng mở mắt, nhìn thấy một gian phòng quạnh quẽ, một thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai: “Đều là giả.
Đây là ngày tháng mà ngươi cướp được, ngươi đã chết ở lúc trước rồi.”
Là mơ? Không phải là mơ?
Nguyệt Nha Nhi không biết, lúc này, nàng chỉ cảm thấy bản thân như đang trôi nổi trên sông, nước chảy bèo trôi, không biết đi về nơi đâu.
Vừa nãy Ngô Miễn nói câu kia “Nhờ bà mối đến nhà ngươi cầu hôn”, thanh âm cất giấu dưới đáy lòng nàng kia lại cười gằn lên: “Giả.”
Ý nghĩ đồng thời, tất cả tâm tư tranh nhau chen lấn đi ra, tựa như đêm tối bao phủ lấy nàng.
Bóng đêm thâm trầm như vậy, trong mắt nàng chỉ thấy trời đất dần dần thu nhỏ, chỉ có một người là Ngô Miễn, giống như một ngọn đăng.
Nguyệt Nha Nhi muốn với tới ngọn đăng không thuộc về nàng.
Cho nên nàng đem lời thật lòng thốt lên, một lòng thấp thỏm chờ đợi.
May mà chiếc đèn chiếu sáng màn đêm.
Có mừng rỡ, có cảm động, cũng có tức giận.
Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-an-nho-cua-my-nhan/105588/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.