Tôi trốn dưới quầy thu ngân, run lẩy bẩy.
Ba ngày rồi!
Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi và quán ăn nhỏ này lại bị kéo vào một thế giới kinh hoàng.
Bên ngoài không chỉ lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống tới âm bảy, tám chục độ, thở ra cũng có thể đóng băng.
Còn có từng đàn thây ma gào rú điên cuồng.
Tôi sợ đến mức không tài nào ngủ nổi.
Ba mẹ qua đời, họ hàng thì lừa hết tiền của tôi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.
Bạn cùng phòng vì tranh giành đàn ông mà giở trò khiến tôi bị đuổi học.
Đứa em gái tôi nuôi nấng cũng vì tiền mà đánh thuốc mê tôi, định bán tôi đi.
Không còn đường lui, tôi đành thừa kế quán ăn nhỏ này, đây là tài sản mà bà nội để lại.
Ba ngày nay, tôi âm thầm quan sát.
Cái lạnh khắc nghiệt không thể xâm nhập vào quán ăn.
Lũ thây ma có gào thét thế nào cũng không thể bước vào đây.
Tới sáng, quán lại tự động trở về thế giới thực.
Tôi cũng sợ hãi.
Nhưng đây là nơi duy nhất tôi có thể bám víu.
Nếu rời khỏi đây, tôi thật sự chẳng còn nhà để về nữa.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, bỗng—
“Leng keng—”
Chiếc chuông gió treo trước cửa khẽ rung lên.
Có người mở cửa quán!
Tim tôi giật thót!
Chẳng lẽ lũ thây ma xông vào rồi?
Tôi run rẩy, nín thở chờ đợi.
Ngay lúc đó, một giọng nói rụt rè vang lên từ cửa: “Không lạnh chút nào nhỉ?”
Là người sống?!
Tôi dè dặt thò đầu ra nhìn.
Chỉ thấy một cô bé mặc bộ đồ chống rét rách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-an-xuyen-den-mat-the-toi-dung-am-thuc-de-cuu-roi-the-gioi/1987996/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.