🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi trốn dưới quầy thu ngân, run lẩy bẩy.

Ba ngày rồi!

Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi và quán ăn nhỏ này lại bị kéo vào một thế giới kinh hoàng.

Bên ngoài không chỉ lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống tới âm bảy, tám chục độ, thở ra cũng có thể đóng băng.

Còn có từng đàn thây ma gào rú điên cuồng.

Tôi sợ đến mức không tài nào ngủ nổi.

Ba mẹ qua đời, họ hàng thì lừa hết tiền của tôi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.

Bạn cùng phòng vì tranh giành đàn ông mà giở trò khiến tôi bị đuổi học.

Đứa em gái tôi nuôi nấng cũng vì tiền mà đánh thuốc mê tôi, định bán tôi đi.

Không còn đường lui, tôi đành thừa kế quán ăn nhỏ này, đây là tài sản mà bà nội để lại.

Ba ngày nay, tôi âm thầm quan sát.

Cái lạnh khắc nghiệt không thể xâm nhập vào quán ăn.

Lũ thây ma có gào thét thế nào cũng không thể bước vào đây.

Tới sáng, quán lại tự động trở về thế giới thực.

Tôi cũng sợ hãi.

Nhưng đây là nơi duy nhất tôi có thể bám víu.

Nếu rời khỏi đây, tôi thật sự chẳng còn nhà để về nữa.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, bỗng—

“Leng keng—”

Chiếc chuông gió treo trước cửa khẽ rung lên.

Có người mở cửa quán!

Tim tôi giật thót!

Chẳng lẽ lũ thây ma xông vào rồi?

Tôi run rẩy, nín thở chờ đợi.

Ngay lúc đó, một giọng nói rụt rè vang lên từ cửa: “Không lạnh chút nào nhỉ?”

Là người sống?!

Tôi dè dặt thò đầu ra nhìn.

Chỉ thấy một cô bé mặc bộ đồ chống rét rách tả tơi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, đang kinh ngạc quan sát quán ăn.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt cô bé sáng lên, lộ rõ vẻ vui mừng: “Đây là thiên đường sao?”

Tôi do dự một lát, rồi lắc đầu: “Không, đây là quán ăn.”

Cô bé nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi:

“Quán ăn à? Vậy ở đây có đồ ăn không? Bánh quy hỏng hay bánh mì khô gì cũng được… Em đã nhịn đói hai ngày nay rồi.”

Tôi đọc vô số tiểu thuyết, chỉ mất một giây để hiểu ra—

Cô bé trước mặt có lẽ là một người sống sót giữa tận thế băng giá này.

Tôi chần chừ giây lát, rồi lấy từ trong tủ ra một gói mì ăn liền vị dưa cải muối:

“Muốn ăn không?”

Cô bé phấn khích gật đầu lia lịa.

Tôi xoay người vào bếp, thuần thục bật bếp, đun nước.

Khi nước sôi, tôi thả mì vào, nấu chín, rồi chắt bớt một nửa nước đi trước khi cho gói gia vị vào.

Năm phút sau, một mùi thơm chua cay mặn mà lan tỏa từ trong bếp, len lỏi vào khứu giác của cô bé.

Cô bé hít mạnh một hơi, đôi mắt sáng rực lên vì kinh ngạc:

“Đây là gì vậy? Thơm quá!”

Tôi bưng bát mì nóng hổi đặt trước mặt cô bé, mỉm cười nói:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Mì gói vị dưa cải muối chua đấy. Quán ăn đơn sơ, không có nhiều món ngon, em ăn tạm nhé.”

Cô bé như tìm được báu vật, cẩn thận húp một ngụm nước dùng trước.

Ngay sau đó, đôi mắt cô bé trợn tròn, vẻ mặt không thể tin nổi:

“Ngon quá! Em chưa từng uống loại canh nào có vị thế này! Uống vào một ngụm, cái lạnh ngoài kia dường như tan biến hết!”

Cô bé lại gắp một đũa mì, đưa vào miệng nhai kỹ.

Chỉ trong chốc lát, đôi mắt cô bé mở to kinh ngạc:

“Trời ơi! Mì này ngon quá! Vị chua chua cay cay, ăn vào mà thèm đến chảy nước miếng luôn!”

Nói xong, cô bé vội vã cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Trong khoảnh khắc ấy, cả quán ăn nhỏ chỉ còn vang lên tiếng húp mì đầy mãn nguyện.

Tôi nhìn cô bé, suy nghĩ bất giác trôi xa…

Quán ăn nhỏ mà bà nội để lại tọa lạc trong một thị trấn nhỏ.

Thị trấn nhỏ này dân số ít, phần lớn là người già và trẻ con, ai nấy đều chắt chiu từng đồng, chẳng mấy ai dám bỏ tiền ra ăn ngoài.

Hơn nữa, tay nghề nấu nướng của tôi cũng bình thường, chỉ có thể làm mấy món đơn giản.

Vậy nên, dù đã tiếp quản quán ăn nửa tháng, bát mì dưa cải muối này vẫn là đơn hàng đầu tiên tôi bán ra.

Mà có lẽ tôi cũng chẳng lấy được tiền.

Dù gì thì… giữa thời tận thế, ai còn tiền mà trả?

Ngoài kia chỉ toàn thây ma. Nghĩ đến thôi đã thấy rợn người.

Lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, cô bé đã ăn sạch bát mì từ lúc nào, đến cả đáy bát cũng bị cô bé l.i.ế.m sạch sẽ.

Cô bé thỏa mãn ợ một tiếng, sau đó hơi ngượng ngùng nói:

“Xin lỗi chị, tại nó ngon quá nên em không kiềm chế được! Chị đúng là tiên nữ! Ăn được bát mì này rồi, dù có c.h.ế.t dưới tay lũ thây ma, em cũng mãn nguyện!”

Tôi giật mình, vội xua tay:

“Đừng nói mấy lời xui xẻo đó! Em phải sống thật tốt, sau này còn đến ăn nữa chứ!”

Chỉ là một câu khách sáo thuận miệng nói ra.

Không ngờ đôi mắt cô bé bỗng sáng lên như vì sao trên trời:

“Thật ạ? Chị tiên nữ, quán ăn này sau này vẫn sẽ mở chứ?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của cô bé, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác trách nhiệm kỳ lạ.

Tôi mỉm cười:

“Chừng nào quán còn ở đây, chị sẽ tiếp tục mở cửa.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.