Những chướng ngại sau đó không thể làm khó bọn họ. Thẳng đến giữa trưa, bọn họ đã đi được một nửa lộ trình, hơn nữa còn vượt qua không ít đội khác.
Trước mắt là một con sông rộng lớn, dòng nước chảy rất xiết.
“Nơi này tuyệt đối không thể đi bộ qua.” Eugene phái người thử mức nước, phát hiện phía dưới rất nhiều mạch nước ngầm. Nếu đi xuống, không phải bị đẩy trôi đi chính là bị cuốn vào mạch nước ngầm.
Aslan hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, cùng các đội trưởng họp bàn kế hoạch.
Lưu Bình An ngồi trên tảng đá cạnh bờ cắn lương khô. Thỉnh thoảng nhìn về phía nhóm “cán bộ” cách đó không xa. Connor ở bên cạnh vừa cắn vừa oán giận, “Lương khô thật khó ăn.”
“Cậu không ăn thì đưa cho tôi……” Lời nói của Lưu Bình An còn chưa dứt, Connor đã đem khối lương khô cho vào miệng, kêu “ô ô” không ngừng.
“Tiểu An, không đủ ăn sao, ở chỗ tôi còn này.” Fitzgerald thực trung khuyển bẻ một nửa lương khô của mình đưa cho Lưu Bình An.
Lưu Bình An tiếp nhận, lại đem mẩu lương khô nhét vào miệng Fitzgerald. Fitzgerald ngây người, cảm thấy lương khô ở trong miệng, môi đụng tới đầu ngón tay có điểm lạnh của Lưu Bình An. Ngón tay còn dính chút lương khô, hắn không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Đối với hành động này, Lưu Bình An cũng không để ý, chỉ là cảm thấy bị đầu lưỡi mềm mại ấm áp đụng tới có điểm kỳ quái, nhanh chóng rút tay về. Ngược lại là Fitzgerald mặt đỏ tới tận mang tai, luống cuống tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-bo-phong-hau-ke-hoach/800485/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.