Đôi khi cậu nhớ đến cái người tên là Khưu Thiên kia.
Một hai tháng nay, khi đang đọc sách, khi xem status bạn bè đăng tìm chủ cho thú cưng đi lạc, cậu sẽ nhớ tới Khưu Thiên.
Cậu cho rằng đây chỉ là hội chứng sau kỳ nghỉ, cộng thêm di chứng hậu du lịch.
Kỳ nghỉ kết thúc, đi du lịch về, tâm tư lại chưa trở về theo, cho nên nhớ tới Khưu Thiên cũng thực bình thường.
Bởi vì Khưu Thiên là một phần trong chuyến đi du lịch.
Lúc ấy cậu đang vội vàng soạn lại ba lô, không chú ý tới Khưu Thiên đẩy cửa tiến vào, mãi đến khi đóng ba lô lại, ngẩng đầu thở hắt ra, cậu mới phát hiện có người vừa mới chào mình.
Anh ngồi bên mép giường ngủ, hai mắt nhìn vào khoảng không.
Cậu biết vẻ mặt này.
Trên mặt những con chó trong trại cứu hộ thú cưng, cậu đã nhìn thấy vẻ mặt này vô số lần.
Vẻ mặt không hiểu vì sao không ai cần mình.
Tịch mịch mà ngơ ngác.
“Lần đầu tiên tới Thành Đô sao?” Cậu nhịn không được mở miệng chào hỏi.
“Cậu là dân Đài Loan!” Khâu Thiên đột nhiên cười từ trên giường nhảy dựng lên, sắc mặt xoạch cái biển đổi y như trong bộ phim xuyên không đêm qua cậu xem.
Màu lông ảm đạm nháy mắt trở nên sáng bóng mượt mà, sáng như ánh mặt trời.
Ngày đó cậu kể rất nhiều chuyện trải qua trên đường đi du lịch cho anh nghe, cậu hy vọng Khưu Thiên có thể mơ giấc mộng đẹp, cho dù chỉ một đêm.
Cách mấy ngày, Khưu Thiên rụt vai, hai tay ôm lấy chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cafe-khong-nguoi/19045/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.