Kiều Thanh Vũ đi vào nhà tắm rửa mặt, Mạc Ngạn cọ mặt vào gối cười ngốc nghếch, động tác quá khích khiến nơi hạ thân truyền tới cảm giác đau:"Tê......" Mạc Ngạn hít khí lạnh đem mặt úp vào gối, kì thật cô cũng ngượng ngùng.
Đột nhiên tay đụng trúng cái gì đó, Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn cửa nhà tắm vẫn còn đóng chặt, lấy dưới gối lên một phong thư, chống người dậy ngồi dựa vào thành giường. Nhìn lá thư đã ố vàng , phía ngoài không có chữ, Mạc Ngạn suy nghĩ một chút, phong thư này sao lại xuất hiện ở dưới gối của mình? Mạc Ngạn nhìn phía nhà tắm, không tự giác nở nụ cười, chẳng lẽ? Chẳng lẽ là Kiều Thanh Vũ viết thư tình cho mình?
Mạc Ngạn đắc ý mở lá thư ra, lấy giấy đã ngả vàng bên trong nhìn thoáng qua, một chữ viết đẹp tựa rồng bay phượng múa xuất hiện.
Gương mặt tươi cười nhanh chóng biến mất, gương mặt ngưng trọng, Mạc Ngạn nhìn chằm chằm tới lui tờ giấy, đây là chữ của mẹ. Nội dung là trước khi mẹ ra đi đã để lại cho mình, Mạc Ngạn đầu óc trống rỗng, tại sao đến bây giờ cô mới nhìn thấy phong thư này?
Kiều Thanh Vũ mặc áo tắm bước ra nhìn thấy Mạc Ngạn ngồi xếp bằng dựa lên thành giường cúi đầu, không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, lá thư trên tay cô....Kiều Thanh Vũ nhìn thoáng qua, quả nhiên là lá thư nàng để dưới gối.
"Mạc....." Kiều Thanh Vũ đi tới bên giường, thử gọi thăm dò. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Kiều Thanh Vũ sợ Mạc Ngạn thương tâm. Phong thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-canh-tinh-duyen/1623593/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.