Lễ tang của Tiểu Cửu ba ngày sau được cử hành, Tiếu Nghị Hải cùng với vợ mình đang hòa cùng dòng người tiễn đưa đứa con mất tích bấy lâu về nơi an nghỉ cuối cùng. Mạc Ngạn mặc một bộ đồ đen, đeo một chiếc kính đen to ngồi trên xe lăn được Kiều Thanh Vũ đẩy đứng ở rất xa đằng sau đám người, cô vẫn nắm chặt lấy khối ngọc của Tiểu Cửu, trầm mặc.
Khi quan tài được đưa xuống đất, Kiều Thanh Vũ cầm hoa tươi theo dòng người lần lượt đi tới đặt hoa bên mộ sau đó liền trở ra, ngồi xuống trước mặt Mạc Ngạn, thay cô cài lại áo ngoài, nhẹ nhàng nói:"Chúng ta trở về đi."
Mạc Ngạn tháo kính đen xuống để lộ đôi mắt đỏ hoe nhìn Kiều thanh Vũ, gật đầu. Kiều Thanh Vũ biết tâm tình Mạc Ngạn không tốt, tới gần hôn lên trán cô, nàng đeo lại kính đen cho cô, đẩy cô tới bãi đỗ xe.
Mạc Ngạn tuy bị thương không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại phải ở bệnh viện chăm sóc một thời gian dài, ở bệnh viện mỗi ngày đều rảnh rỗi không có gì làm. Ngoài cửa sổ, những cành anh đào nở đã thay thế chỗ của những bông tuyết trắng, hiện tại có thể ngửi thấy hơi thở của mùa xuân, một mùa đông rét lạnh cứ vậy trôi qua.
"Mạc a di, người đang nhìn gì vậy?" Tiểu Đồng Đồng không biết từ khi nào đã ở trên giường Mạc Ngạn, quơ quơ tay.
Mạc Ngạn nhìn ánh mắt tò mò của bé con, buồn bã than thở: "A di đang nghĩ đến khi nào mới được xuất viện. Nằm ở đây chán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-canh-tinh-duyen/1623600/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.