Kiều Thanh vũ tập trung xử lí vết thương cho Mạc Ngạn nên không nghe thấy cô nói gì, trong lòng nàng đang nảy sinh nhiều loại cảm xúc, nàng cảm thấy Mạc Ngạn đối đãi với nàng rất tốt, đó là sự trân trọng, cô trân trọn nàng tới quên cả bản thân.
Kiều Thanh Vũ trong hai tiếng Mạc Ngạn rời đi đã tự suy diễn rất nhiều thứ. Lo lắng, sợ hãi, nàng không thể ngồi yên trên sofa, mắt luôn dán lên chiếc đồng hồ treo tường. Trong lòng nàng rất sợ Mạc Ngạn tức giận mà làm chuyện phạm pháp, còn sợ cô...
"Tê...." Kiều Thanh Vũ đang nghĩ lại nghe tiếng của Mạc Ngạn cùng tiếng xuýt xoa.
Kiều Thanh Vũ ngừng lại, cúi đầu nhìn Mạc Ngạn khẩn trương hỏi:"Làm đau cô sao?"
Mạc Ngạn nhìn nàng lắc đầu, cười cười.
Kiều Thanh Vũ cuối cũng xử lí tốt vết thương, nhẹ nhõm thở một hơi, thu dọn hộp đồ.
"Xong rồi, lúc tắm cẩn thận một chút, đừng để vết thương dính nước. Còn nữa mấy hôm nay đừng gội đầu." Kiều Thanh Vũ ôn nhu dặn dò.
Mạc Ngạn lại ngốc lăng ra, gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Kiều Thanh Vũ, ngồi yên trên giường.
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn vẫn nhìn mình, không thèm để ý, đi cất hộp thuốc rồi đi vào nhà tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm Mạc Ngạn mới tỉnh lại, bên mũi vẫn còn vương lại mùi thơm của Kiều Thanh Vũ, đầu vẫn còn cảm giác ôn nhu nhẹ nhàng nàng chạm qua.
Mạc Ngạn nhìn chằm chằm phòng tắm trên mặt cười hạnh phúc. Nếu bị thương một lần mà được nàng đối xử ôn nhu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-canh-tinh-duyen/1623687/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.