🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm đen gió lớn.

Một bóng người mặc y phục đỏ như máu vụt qua con phố phủ đầy tuyết.

“Yêu nghiệt! Chạy đâu cho thoát!”

Một thân ảnh tròn trịa như viên bánh trôi mè đen đuổi theo sau, tuy thân hình tròn vo nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.

Vị đạo sĩ tên là Vân Bất Ngạ dán bùa “Tật Phong” trên người, hông giắt thanh kiếm gỗ đào, vẻ mặt đầy tự tin, đêm nay hắn nhất định sẽ tiêu diệt yêu nghiệt kia, rửa sạch nỗi nhục ngày trước!

Bóng đỏ kia vụt vào một hẻm nhỏ, Vân Bất Ngạ đuổi theo thì bóng ấy đột ngột dừng lại.

Trong lòng hắn lập tức dấy lên dự cảm bất an, theo bản năng rút kiếm lùi lại nhưng lưng đã chạm vào tường.

Tiêu rồi…

Trên gương mặt tròn trịa như bánh trôi rịn ra một giọt mồ hôi lạnh.

Bóng đỏ quay lại, Vân Bất Ngạ cuối cùng cũng nhìn rõ được đối phương.

Bên trong áo bào đỏ rỗng tuếch, chẳng có ai cả. Thứ gọi là yêu nhân kia, kỳ thực không phải người mà là một con quỷ mặc huyết y!

Hơn nữa con quỷ này còn vô cùng hung hãn! Vân Bất Ngạ cảm giác như xương cốt mình sắp bị nó nghiền nát—đây là quỷ thế, là uy áp mà chỉ lệ quỷ mới có. Với khả năng hiện tại của hắn, căn bản không thể đối phó được!

Quỷ mặc huyết y lướt về phía hắn, huyết y không ngừng phình to, sắp bao trùm lấy hắn.

Đúng lúc đó, một thanh trường kiếm bất ngờ đâm tới từ phía sau Vân Bất Ngạ, nhắm thẳng vào con quỷ mặc huyết y. Đồng thời, một sức mạnh kéo mạnh hắn ngược trở ra sau.

Hàn quang lóe lên suýt nữa làm mù mắt Vân Bất Ngạ, hắn thấy được Yến Độ, suýt nữa bật khóc!

“Yến ca!”

Yến Độ thuận tay ném hắn ra xa.

“Ái dà!” Vân Bất Ngạ lăn một vòng rồi ngẩng đầu lên, thấy quỷ mặc huyết y né được kiếm của Yến Độ, ánh mắt nó chợt trở nên hung hãn, huyết y hoàn toàn mở rộng, muốn nuốt chửng Yến Độ.

“Yến ca tránh ra!”

“Yến Độ, ngồi xuống!”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Yến Độ không chút do dự ngồi xổm xuống, thiếu nữ từ phía sau nhẹ nhàng bay lên, đạp lên vai hắn.

Khoảnh khắc ấy, dù không hề trao đổi, nhưng hai người như có tâm ý tương thông. Yến Độ bất ngờ đứng bật dậy, nội lực dồn vào vai, cơ bắp rung lên, Tam Thất mượn lực nhảy lên gần mười trượng, thân ảnh khựng lại trên không, dao chặt xương vung lên quá đỉnh đầu.

 

Vân Bất Ngạ ngửa đầu nhìn, miệng há hốc như quả trứng ngỗng.

Xoẹt——

Tiếng vải rách vang lên liên tục, thiếu nữ như sao băng rơi xuống, một dao chém đôi huyết y.

Lúc tiếp đất, dưới chân nàng như có luồng khí vô hình đỡ lấy, hạt tuyết xung quanh bị chấn động bắn tung lên.

Nàng kết ấn thật nhanh, bóng của nàng hóa thành một vùng bùn đen lan rộng, từ trong bóng tối vươn ra những cánh tay đen sì, xé tấm huyết y thành từng mảnh, lôi vào vũng bùn.

“Sắc lệnh! Phong!”

Theo tiếng hô của nàng, những mảnh huyết y kia như những cánh tay máu muốn trốn khỏi địa ngục, cuối cùng bị các xúc tu bóng tối kéo xuống vũng bùn đen như dây xích câu hồn.

Tuyết rơi, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Vân Bất Ngạ ngồi phệt trên tuyết, ngây ra nhìn bóng lưng của Tam Thất, như hóa đá.

Tam Thất đã giải quyết xong lệ quỷ mặc huyết y nhưng vẻ mặt lại chẳng hề vui vẻ.

Yến Độ xác nhận nàng không bị thương, thấy nàng không vui liền hỏi: “Sao vậy?”

Tam Thất thở dài: “Đó chỉ là một con quỷ sai bị người ta điều khiển. Sau khi ta tiêu diệt nó, cảm giác rõ ràng là sức mạnh điều khiển bị cắt đứt. Yêu nhân thật sự đứng sau vẫn còn ẩn mình.”

Yến Độ không hề tỏ vẻ thất vọng, ngược lại còn an ủi: “Không sao, lần này hắn tính kế thất bại, chắc chắn sẽ còn ra tay, chúng ta còn cơ hội bắt được hắn.”

Tam Thất gật đầu thật mạnh, sờ sờ bụng, đôi mắt sáng rực.

Thật ra cũng không phải phí công vô ích.

Nàng lại cảm thấy no bụng rồi~

Hóa ra, ngoài việc ăn hương hỏa, ăn… ừm, nuốt quỷ vật cũng có thể làm nàng no!

Yến Độ chú ý đến hành động nhỏ của nàng, Tam Thất chớp chớp mắt với hắn, Yến Độ nhướng mày, hai người không cần nói cũng hiểu ý.

“Trời ơi! Ca của ta! Tỷ của ta! Sư tôn của ta! Trời ơi mẫu thân ơi!”

Vân Bất Ngạ từ dưới đất bò dậy, lăn tới chỗ Tam Thất, nhìn nàng như nhìn tiên nữ.

“Quận chúa tỷ ơi, tỷ rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy!”

“Cái con quỷ mặc huyết y đó rõ ràng là một lệ quỷ, mà tỷ chỉ một dao là giải quyết xong? Còn cả chiêu pháp lúc cuối là chú diệt quỷ gì vậy, sao ta chưa từng thấy bao giờ?”

Tam Thất chưa vội trả lời, nàng phát hiện Vân Bất Ngạ vẫn chưa nhận ra điều dị thường của cái bóng nàng.

Yến Độ bất ngờ quát lớn: “Ta bảo ngươi ở yên chờ bọn ta ra, ngươi tự tiện hành động cái gì?!”

Vân Bất Ngạ lập tức câm như hến, gãi đầu cười trừ: “Ta… thấy con quỷ mặc huyết y kia thì kích động quá, ta vừa nhìn là nhận ra nó ngay—chính nó hôm trước tới Ngũ Đạo Quán dùng âm quỷ khống chế ta, thù mới hận cũ dâng lên đầu…”

Yến Độ lạnh giọng: “Hai mươi trượng quân côn.”

Vân Bất Ngạ trố mắt: “Ta đâu phải lính dưới trướng huynh!”

“Ba mươi.”

Vân Bất Ngạ quỳ gối trượt luôn: “Ta nhận đánh! Ta đáng bị đánh! Đánh đánh đánh!”

Tam Thất cất dao sau lưng, thúc giục: “Về nhà rồi đánh cũng chưa muộn, đi đi đi, không nhanh là lỡ mất trò vui đó!”

“Chuyện này cứ để ta!” Vân Bất Ngạ vội lấy bùa “Tật Phong” dán lên chân mỗi người.

“Yến ca, một lá bùa đổi được mười quân côn không?”

Yến Độ nắm tay Tam Thất kéo đi, liếc hắn một cái: “Bốn mươi.”

Vân Bất Ngạ: “…” Ờ thôi, còn thiệt luôn hai lá bùa, cái tên đại ma đầu này!

Tại Chu phủ, lúc này còn náo nhiệt hơn cả gánh hát Nam Khúc.

Ngưu phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến, theo chân hai gia nhân nhà họ Chu đi thẳng vào hậu viện. Vừa đến trước cửa phòng đã nghe thấy bên trong vang ra những âm thanh khó nghe không lọt tai.

Đôi mắt của Ngưu phu nhân sáng rực như ngọn đèn chói lọi trong đêm đen!

Chu lão Phong quân vừa nghe thấy tiếng ấy, suýt nữa ngất xỉu. Giọng của Liễu thị thì không nhận ra, nhưng nhi tử ruột thì sao mà không nhận ra được?!

Bà định sai người vào ngăn cản nhưng Ngưu phu nhân như diều hâu cái, hai tay vung lên tát bay bọn hạ nhân ra rồi một cước đá toang cửa phòng.

Chỉ thấy bên trong, hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, cuồng nhiệt chẳng khác gì sấm sét đánh giữa đất trời. Giường không đủ vật lộn, cả hai còn lăn ra đất quằn quại.

Thực ra cũng chỉ là thân thể dán chặt vào nhau, đủ mọi tư thế loạn xạ chứ chưa làm đến chuyện thực sự.

Cũng trách Chu Thượng thư, mới ngoài bốn mươi mà đã… bất lực!

“Trời đất ơi!!!” Ngưu phu nhân hét lên đầy phấn khích: “Không còn thể thống gì nữa rồi! Đạo đức suy đồi! Cô nam quả nữ mà dám làm ra loại chuyện này!!”

Trước kia Liễu thị từng nói gì về Yến Độ và Tam Thất, giờ Ngưu phu nhân trả lại còn nặng hơn gấp đôi!

Mắt Chu lão Phong quân tối sầm, ngất ngay tại chỗ.

Âm thanh hít khí không ngớt, các nữ quyến mặt đỏ bừng, tay thì che mặt, khăn cũng đưa lên, nhưng tay thì hở kẽ, khăn thì quá mỏng, thật sự không che nổi cảnh tượng nóng bỏng bên trong~

Giống như một gáo nước lạnh dội xuống, là Điếu Điếu xé lá bùa phá chú mà Tam Thất đã chuẩn bị sẵn từ trước, còn Liễu thị đang cố sức giúp Chu Thượng thư “trỗi dậy” thì rùng mình một cái, đầu óc tỉnh táo hẳn.

Thượng thư cũng tỉnh lại.

Hai người chạm mắt nhau.

Một người hét chói tai.

Một người la thảm thiết!

Trong góc còn có Điếu Điếu cười khặc khặc quái dị.

Ngoài cửa có tiếng kinh hô, Liễu thị mặt trắng bệch quay đầu lại.

Thiếu nữ dùng tay che miệng, bước ra từ phía sau đám đông, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng lại ánh lên vẻ trêu chọc không che giấu:

“Chà chà, xem ra thật sự phải đổi cách xưng hô, gọi Ngu phu nhân là Chu di nương rồi~”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.