Yến Độ không đoán ra được.
Nhưng Vân Bất Ngạ nghe tiếng chó sủa chạy tới lại đoán ra được: “Hay thật, đúng là vừa qua giờ tý vàng đã bay đi rồi!”
Nam Tầm tò mò gãi đầu gãi tai: “Bất Ngạ đạo trưởng, đạo trưởng và Quận chúa rốt cuộc đang giấu bí mật gì vậy?”
Tam Thất cười cười, lấy ra một thỏi vàng mà nàng cố ý giữ lại. Trên thỏi vàng có buộc một sợi dây đỏ. Nàng nói với Vân Bất Ngạ: “Lấy bùa Tật Phong của ngươi ra dùng đi, thứ này bay nhanh lắm đấy.”
Vân Bất Ngạ vội vàng lấy bùa ra dán cho mình, Yến Độ, Nam Tầm và Khôi Nhất.
“Hết rồi, thiếu một lá.” Hắn nhìn Tam Thất: “Lão đại chắc không cần đâu nhỉ.”
Tam Thất không nói gì, trước đây nàng có thể không cần nhưng gần đây đang trong ‘thời kỳ bị phạt’, không thể tùy tiện dùng quỷ lực.
“Ta cõng nàng.” Yến Độ nhỏ giọng nói thầm bên tai nàng.
Vân Bất Ngạ và hai người kia đều giả vờ không thấy, dời mắt đi nhưng khóe miệng lại điên cuồng cong lên.
Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Tam Thất rút sợi dây đỏ buộc trên thỏi vàng ra. Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trên thỏi vàng đó lại mọc ra một đôi cánh, vỗ vỗ rồi bay đi, tốc độ cực nhanh.
…
Tam Thất lập tức nhảy lên lưng Yến Độ: “Mau đuổi theo!”
Đêm khuya sương nặng, giờ tý tối đen, may mà trên đầu trăng sáng vằng vặc, mặt đất tuyết trắng phản chiếu ánh sáng, không đến nỗi không nhìn thấy đường.
Một thỏi vàng vỗ cánh bay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-duoc-tram-quy-dua-dau-thieu-tuong-quan-co-dam-cuoi-khong/2807251/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.