Tam Thất vô thức xoa xoa đầu ngón tay, hỏi vào chuyện chính: “Bên Hoàng thượng thái độ thế nào? Có muốn đánh trượng huynh không?”
“Đóng cửa suy ngẫm, chờ xử phạt.” Yến Độ mỉm cười: “Cũng tốt, vừa hay được yên tĩnh.”
Tam Thất gật đầu:
“Có điều cái tết này, e là có kẻ đừng hòng được yên ổn.”
Trong đáy mắt Yến Độ lóe lên sát khí nhàn nhạt: “Dùng máu của đám tham quan ô lại để tế trời cúng thần chẳng phải thành tâm hơn là giết súc vật sao?”
“Xem ra chuyện tiền Thanh Phù không chỉ liên quan đến việc tranh giành của các hoàng tử?”
Yến Độ gật đầu, kể chi tiết cho nàng nghe.
“Ban đầu ta cũng nghi Tam Hoàng tử bày mưu hãm hại tiểu Ngũ, nhưng nghĩ kỹ lại, thấy hành động này của hắn quá hấp tấp. Hắn vơ vét của cải một cách vội vã như vậy ắt hẳn đã gặp phải chuyện gì gấp gáp, cần tiền bạc để giải quyết.”
“Ta sai người tra sản nghiệp dưới tên hắn, không có tình trạng thu không đủ chi, ngược lại vào dịp cuối năm này, tiền bạc ra vào cực kỳ linh hoạt.”
“Cô mẫu lại cho người đi điều tra Phùng Tiệp Dư, phát hiện bà ta và bên Giang Nam thư từ qua lại quá thường xuyên.”
…
…
“Thêm cả việc những năm nay trong cung Phùng Tiệp Dư tiêu xài quá xa hoa, những vật dụng lộng lẫy đó không phải là thứ mà bà ta có thể gánh vác nổi.”
Trong mắt Tam Thất sáng lên: “Cho nên huynh đã nghĩ đến người cữu cữu làm Diêm đạo sứ ở Giang Nam của Tam Hoàng tử? Sau đó cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-duoc-tram-quy-dua-dau-thieu-tuong-quan-co-dam-cuoi-khong/2807254/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.