Móng vuốt sắc bén kia xuất hiện đột ngột rồi lại biến mất đột ngột.
Tam Thất không dám chậm trễ, nhân cơ hội cắt đứt đóa hoa thạch toán trên ngực Quý Lạc Nương.
Chỉ là, đóa hoa thạch toán tuy đã bị cắt đứt nhưng linh hồn của Quý Lạc Nương vẫn không ngừng tan vỡ.
Tam Thất nhìn thấy linh hồn trăm ngàn lỗ thủng của nàng ta, những sợi tơ vô hình thao túng khống chế nàng ta đã đâm vào linh hồn nàng ta, tạo ra vô số lỗ nhỏ li ti.
Giống như những vết sẹo, chúng đang ăn mòn hồn phách của nàng ta từng chút một.
Đồng tử của Quý Lạc Nương đã bắt đầu giãn ra, ngón tay nàng ta run rẩy vô lực, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tam Thất ôm lấy nàng ta, thuận theo tay nàng ta nhìn ra xung quanh.
Biển hoa đã tàn lụi, hài cốt của Xuân Nương Tử và những người khác cũng đã vỡ nát, từ trong hài cốt bay ra những đốm sáng. Những đốm sáng đó là tàn hồn của đám người Xuân Nương Tử, họ khó khăn di chuyển về phía Quý Lạc Nương, tựa như đang bò lết.
Tam Thất nhìn thấy năm linh hồn đang nương tựa vào nhau.
— Cứu nàng ấy.
…
…
— Cứu Lạc tỷ tỷ.
— Cứu Lạc Nương.
Tam Thất lại nghe thấy tiếng lòng cầu xin của họ.
Bỗng nhiên, tiếng sấm rền vang lên bên ngoài quỷ vực, chấn động cả không gian.
Hồn phách của năm người Quý Lạc Nương suýt nữa đã tan vỡ trong tiếng sấm, cái bóng của Tam Thất lập tức bao bọc lấy tàn hồn của họ. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-duoc-tram-quy-dua-dau-thieu-tuong-quan-co-dam-cuoi-khong/2843380/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.