Ngón tay của nam nhân lạnh lẽo đến thấu xương, như thể một vật cực hàn từ sâu thẳm địa phủ chui ra.
Thiếu nữ run như cầy sấy dưới tay hắn nhưng không dám động đậy. Ngón trỏ của nam nhân di chuyển đến mi tâm của nàng, nhẹ nhàng điểm một cái, lại rút ra từng luồng khí trắng như khói từ mi tâm nàng.
Thiếu nữ lộ vẻ đau đớn nhưng không dám r.ên rỉ, luồng khí trắng đó chính là ký ức của nàng, phơi bày tất cả những gì nàng đã làm trong những năm tháng qua.
Nam nhân xem xong ký ức của nàng, lại bật cười thành tiếng.
“Ngươi tụ tập một đám ô hợp, muốn tái tạo địa ngục nơi nhân gian, hừ, tham vọng của ngươi cũng thật không nhỏ.”
“Hửm? Luân Hồi Ngục chủ?” Giọng người nam nhân ngừng lại, đôi mắt tím thẳm nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi tự xưng là Luân Hồi Ngục chủ? Ngươi muốn thay thế nàng ấy?”
Thiếu nữ run rẩy, giọng nói lắp bắp: “Ca… ca… huynh tha cho ta… ta sai rồi…” Nước mắt lưng tròng, dung mạo nàng thê lương, trông vô cùng đáng thương.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trắng phân minh của nàng, có chút thất thần, giơ tay lau đi nước mắt cho nàng.
“Khóc cái gì, ngươi cũng chỉ có đôi mắt này là giống nàng ấy nhất, nếu khóc hỏng rồi ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Thiếu nữ lập tức nín khóc, không dám khóc nữa.
…
…
Nam nhân ngắm nàng một lúc, lắc đầu: “Đồ giả mạo chính là đồ giả mạo, có giống thế nào cũng không phải là nàng ấy.”
Thiếu nữ cúi đầu, xấu hổ cắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-duoc-tram-quy-dua-dau-thieu-tuong-quan-co-dam-cuoi-khong/2843501/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.