Sau khi địa phủ sụp đổ chỉ còn lại con đường âm dương.
Phế tích Địa Phủ treo ngược trên đường âm dương, sương mù dày đặc bao phủ khắp cả con đường. Từng sợi sương trắng tựa như hàng vạn cánh tay tái nhợt, vừa là xiềng xích cũng vừa là lá chắn, bao bọc lấy những mảnh tàn của địa phủ, tựa như đang nắm giữ chút mầm mống cuối cùng.
Trong từ đường Nương Nương, Huyết Trì Nương Nương dùng bút vẽ phác hoạ ngũ quan trên mặt mình. Mặt nước trong hồ máu khẽ gợn sóng, phản chiếu gương mặt đang dần trở nên sống động của bà.
Sương mù từ bên ngoài từ đường thấm vào, ngón tay bà khẽ nhấc lên, đầu ngón tay lướt qua mặt hồ máu, khuấy động từng vòng sóng gợn.
Sóng gợn càng lúc càng lớn, biến thành từng đạo phù văn chui vào trong sương mù.
Một con cá mập ú lướt nhanh trong màn sương. Con quái thú khổng lồ từ trong sương bước ra, Tiểu Vương đi vào từ đường, hai lỗ mũi phì ra hai luồng khí lạnh: “Trận pháp đã giăng hết rồi à?”
Huyết Trì Nương Nương đáp một tiếng: “Phong Hồn quỷ vực đã thành, chỉ chờ Lân Diễm vào tròng thôi.”
Tiểu Vương chậc một tiếng, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nó lại cảm thấy có chút bất an: “Ngươi nói xem tên Lân Diễm đó có cắn câu không? Tên đó gian xảo lắm, đến giờ chúng ta vẫn chưa mò ra hắn đang trốn ở đâu.”
“Cứ tin tưởng chủ nhân của chúng ta là được.” Huyết Trì Nương Nương nhìn chăm chú vào màn sương mù mịt, “Lân Diễm muốn đạt được mục đích thì không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-duoc-tram-quy-dua-dau-thieu-tuong-quan-co-dam-cuoi-khong/2843781/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.