Bắc Nguyệt bước tới Đông Lăng và đặt chiếc lông vũ của Băng Linh Huyền Điểu trước cánh tay của cô. Sau đó, cô cất đi chiếc lông vũ và chờ Đông Lăng tỉnh dậy. Khi vết thương đã lành lại, mắt Đông Lăng lờ lờ mở ra. Cô ngồi dậy và nói:-Tiểu thư, người có bị làm sao......
-Khoan nói, hãy nhìn vết thương của em xem nó đã lành chưa? -Bắc Nguyệt ngắt lời nói.
-A, hay quá! Vết thương đã lành, da còn nõn nà hơn trước nữa! -Đông Lăng vui vẻ nói.
-Trong lúc ta đi, có ai tới đây bắt nạt em không? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Dạ không, chỉ có Tuyết di nương tới đưa thuốc cho người thôi ạ! -Đông Lăng trả lời.
-Hừ! Tuyết di nương ơi là Tuyết di nương, mãi mà ngươi vẫn không quên đem một chén thuốc độc cho ta nhỉ? -Bắc Nguyệt.
-Cứ để đó ta sẽ uống sau! -Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
-Tiểu thư, lúc nãy em có nghe Tuyết di nương dặn là người cũng được mời tới lễ hội hoa anh đào hằng năm của Tiêu gia! -Đông Lăng chợt nói ra.
-Bỗng nhiên ta được Tuyết di nương mời đi lễ hội ư? Có âm mưu rồi đây, tưởng ta là con ngốc chắc? -Bắc Nguyệt.
-Ta được mời? Vậy khi nào đi? -Bắc Nguyệt hỏi.
-Dạ sáng mai ạ! -Đông Lăng trả lời.
-Ừ! Được rồi. Em nghỉ ngơi, ta sẽ ngồi đây nghỉ ngơi uống trà. -Bắc Nguyệt nói rồi ngồi xuống, uống một chén trà.
Đông Lăng không nói gì, nằm xuống ngủ. Sáng sớm hôm sau, Đông Lăng đã chuẩn bị cho Bắc Nguyệt một bộ váy đẹp dù lỗi thời.. Bắc Nguyệt mặc chiếc váy đó vào, đeo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-chua-lanh-lung/1523150/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.