Trong cung rất thiếu nữ y.
Sở cô nương tính cách kiệm lời, thậm chí ngay cả xã giao cơ bản cũng không muốn làm, nhìn như vậy, quả thật rất thích hợp để làm việc trong cung.
Ta đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện xong nhìn lại, trời đã tối quá nửa.
Thị nữ châm thêm trà, ta vươn vai một cái, chuyện chính đã nói xong, bây giờ có thể nói ít chuyện nhà.
Sở cô nương có chút ngoài lạnh trong nóng, nói chuyện hai canh giờ có vẻ đã quen với ta hơn, nàng ấy nhìn chuỗi ngọc ta đang vuốt ve trong tay, chợt cười: "Quận chúa quả nhiên như lời đồn, dung mạo diễm lệ, thiên tư hơn người."
Ta sửng sốt, nàng ấy lại nói: "Rất xứng với Tạ Trung úy."
Ta bật cười: "Tạ lang còn nói mình chưa từng để lộ chút tình ý nào với cô!"
"Vốn không có tình ý, sao có chuyện để lộ?" Sở cô nương nhìn ánh mắt kinh ngạc của ta, cười nói: "Phụ thân ta từng cứu mạng Tạ Trung úy một lần, vậy nên ta gọi hắn là thế huynh, khi phụ thân ta qua đời đã gửi gắm ta cho hắn."
"Ta đối với Trung úy chỉ có sự kính trọng dành cho huynh trưởng, Trung úy đối với ta cũng chỉ có tình thương yêu dành cho muội muội." Sở cô nương không nói thêm nữa, đứng dậy cáo từ: "Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình."
Ta đặt chén trà xuống định tiễn nàng ấy, nhưng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ta che miệng lại.
Sở cô nương nhướn mày: "Để ta bắt mạch cho Quận chúa."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.