- Không phải cô ấy yêu Từ Hải sao?
Thẩm Mặc lấy làm lạ.
- Nhưng nàng ấy không muốn con mình sinh ra là giặc Oa, cả đời không thể làm người đường đường chính chính.
Thẩm Mặc gật gù không nói gì, chỉ nghe Hà Tâm Ẩn tiếp tục:
- Từ Hải đã sắp bốn mươi rồi, ban đầu cũng chẳng nghĩ tới con cháu, nhưng vừa nghe nữ nhân trong lòng có mang, hắn mừng phát điên, khí chất toàn thân cũng thay đổi, không còn là Từ Minh Sơn tàn nhẫn bất nhân nữa rồi.
- Thế sao hắn còn phát động cuộc xâm nhập chưa từng có này?
Thẩm Mặc cau mày hỏi.
- Nhưng hắn cũng không dùng chủ lực tấn công Tô Châu. Ngươi phải biết rằng phong cách của Từ Hải là nhanh như chớp giật, tới lui như gió, hiện giờ bao nhiêu người tới tấn công như vậy, thủ hạ long xà lẫn lộn, không thể phát huy được sở trường của Từ Hải.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Ý huynh nói, lần này kỳ thực Từ Hải chưa chẩn bị sẵn sàng?
- Đúng, điều này vừa vặn thể hiện tâm tình mâu thuẫn của hắn. Một mặt hắn không bỏ nổi cuộc sống khoái hoạt cướp bóc này; một mặt khác hắn lại lo lắng vấn đề lối thoát trong tương lai, cho nên mặc dù đám Từ Hồng, Diệp Ma xúi bẩy hắn tổ chức cuộc tấn công quy mô này, nhưng ta cho rằng đây là một cơ hội tốt.
Thẩm Mặc biết "cơ hội tốt" mà Hà Tâm Ẩn nói là gì, nhưng chuyện này liên quan cực lớn, không được Gia Tĩnh đế và Hồ Tôn Hiến đồng ý thì y không cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629040/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.