Thẩm Mặc đưa Thuận Chi công đến thẳng bờ bên kia Thái Hồ. Đường Hạc Chinh mặc áo tang nói:
- Mời sư huynh làm bài tế văn cho tiên phụ.
Khí chất của Đường Thuận Chi quá mạnh mẽ, cho dù đã qua đời mấy ngày, cái loại hào hiệp chi khí hùng hồn phiêu dật vẫn làm cho hai người họ vô pháp tự kềm chế. Nhưng người chết thì đã chết, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, chung quy phải có một báo cáo để sinh tử ly biệt.
Lúc đó vào tháng mưa dầm, mưa rả rích kéo dài không dứt, hồ nước cuồn cuộn, bọt sóng tung trào, với thế như vạn mã bôn đằng, âm thanh như hổ rống sét vang. Thẩm Mặc bạch y thắng tuyết, mái tóc dài rối tung đứng lặng tại vành đê. Đường Hạc Chinh cầm cờ phướn đứng ở phía sau y, trước mặt là bàn thờ hương án, xa nữa là linh cữu của Đường Thuận Chi ở trên thuyền.
Thẩm Mặc tự bố trí đồ hiến tế trước linh cữu, tưới ba ly rượu xuống đất, dập đầu ba cái với Đường Thuận Chi, rồi kéo dài giọng đọc tế văn:
- Hỡi ơi thúc ta. Bất hạnh sớm khuất! Đành lẽ số trời, ai ai không thương, lòng ta thật đau đớn, kính dâng ly rượu này, tiên sư có linh thiêng xin về chứng giám! Thiên địa có tình, nghe ta phúng điếu thúc ta!
- Hỡi ơi! thúc ta xuất thân danh môn, thủa nhỏ học hành minh mẫn, mười sáu tăng lẫm sinh, hai mươi trúng giải Nguyên, qua năm trúng Cống nguyên, kim điện tấu truyền lư, lấy tuổi nhược quán chiếm ngôi đầu bảng vàng! Nhớ vẻ phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629081/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.