Sau lễ trung thu, thi hương phủ Thuận Thiên cũng kết thúc.
Thẩm Mặc đứng trên lầu Minh Viễn, nhìn những khảo sinh mỏi mệt nối đuối nhau rời khỏi nghi môn, y không kìm được nụ cười vui mừng.
Trương Tứ Duy đứng sau lưng Thẩm Mặc, như trút được gánh nặng nói:
- Được tự do rời đi đúng là quá hạnh phúc.
Những ngày qua hắn luôn lo lắng, khi cửa trường thi mở ra, chính là lúc những khảo quan bọn họ vào tù, hiện giờ các khảo sinh sắp đi hết rồi, cũng không thấy ưng khuyển của Bắc trấn phủ ti tới bắt người, lúc này hắn mới yên tâm.
Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn hắn, cười nói:
- Vì sao Tứ Duy lại có lo lắng đó?
- Mặc dù huynh chưa bao giờ nói chân tướng ra.
Trương Tứ Duy cười khan:
- Nhưng chúng tôi cũng không phải là kẻ ngốc, biết nhất định đã xảy ra vụ án tày trời rồi, dù huynh đã gánh lánh trách nhiệm to lớn, song ta và Lữ Dự Sơ và mười tám vị khảo quan đều biết, chuyện này một khi xử lý không tốt, toàn bộ chúng ta đều phải các vào.
- Đúng thế.
Hắn vừa dứt lời, các đó không xa truyền tới giọng của Lữ Điều Dương, Thẩm Mặc nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lữ Điều Dương và những đồng khảo quan đều đứng dưới lâu, hành lễ với y:
- Đa tạ ơn tài bồi của đại nhân, chúng tôi khắc ghi trong lòng.
Thẩm Mặc vội tránh người sang một bên:
- Ta bị các vị nói cho hồ đồ rồi, bản quan chẳng gánh vác cái gì hết, chẳng qua là làm hết bổn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629122/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.