- Nương nương, nương nương. . .
Phùng Bảo nhỏ giọng gọi, làm Lý nương nương bừng tỉnh từ trong thất thần, nàng thấy vẻ hồ nghi trên mặt thái giám liền xoa xoa mắt, thản nhiên nói:
- Bị gió thổi qua, mắt hơi nhòa đi.
"A. . ." Phùng Bảo không dám hỏi nhiều, nhỏ giọng cười nói:
- Không phải là nương nương vẫn muốn gặp Thẩm tiên sinh sao? Chính là người đứng ở bên hồ đó.
"A. . ." Tim Lý nương nương liền nhảy chậm nửa nhịp, nét mặt ửng đỏ nói:
- Không ngờ hắn. . .trẻ vậy.
- Đúng vậy, hắn cũng cùng tuổi với vương gia chúng ta.
Phùng Bảo cười nói:
- Tuy nhiên nhìn qua lại trẻ hơn vương gia nhiều, Giang Nam tài tử mà, da thịt đều non.
- Vương gia lão thành.
Lý nương nương miệng thì nói, ánh mắt lại nhìn nam tử bên hồ. . . Nam tử kia hình như có phát giác, hơi nghiêng đầu qua nhìn nàng, vừa lúc giao hội với tầm mắt của nàng. . . Đó là một đôi mắt thế nào chứ? sáng sủa như sao sớm, thâm thúy như hồ nước, khiến người vừa nhìn đã rơi vào trong, tim hoàn toàn đập loạn.
Nhưng người đó hình như rất nhanh phát hiện ra thân phận của nàng, cúi đầu, chậm rãi khom người thi lễ, điều này khiến trong lòng nàng mọc lên một cảm giác khác thường, nó đã ngăn cách hai người.
Lý nương nương rốt cuộc định thần lại, lắc đầu nói:
- Vẫn là vương gia chúng ta có mị lực hơn.
Khi nói lời này, nàng cảm giác lời nói dối của mình có thể ném chết người. . .Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629125/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.