Không ngờ hắn không gặp mình! Nhìn cảnh cửa đóng chặt Thẩm Mặc hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì thấy bình thường. Mã Toàn tự có mật thám riêng, ít ra chuyện trong cung nắm rõ hơn y, cho nên thấy tình thế không ổn liền không muốn xen vào nữa.
Mặc dù bị đụng đầu vào tường, nhưng Thẩm Mặc không lùi bước, y đã quyết thế nào cũng phải gặp được Mã Toàn.
Nghĩ tới đó, y nắm vòng cửa đập, lần này tiếng động to hơn lần trước nhiều, làm Tam Xích đứng gác cũng phải quay đầu lại.
Bên trong quả nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, cửa bật mở, lộ ra khuôn mặt tên thái giám đang hốt hoảng:
- Đập mạnh thế làm gì? Người ta nghe thấy thì sao?
- Vậy ngươi phải cho ta vào.
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Nếu không ta gõ cho phiên tử Đông Xưởng tới.
- Chưa thấy ai vô lại như ngươi.
Thái giám trông cửa ấm ức nói, nhưng vẫn để Thẩm Mặc vào.
Mã Toàn mang bộ mặt hốc hác xuất hiện, nhìn y nửa ngày trời vẫn không xác định lắm:
- Thẩm đại nhân à?
Thẩm Mặc sờ lên mặt mình:
- Đúng là ta, xem ra tài nghệ của ta còn chưa tới đâu, để công công nhận ra rồi.
- Ha ha, nô gia cũng chỉ đoán thôi..
Mã Toàn cười khan vài tiếng, hỏi:
- Muộn thế này, Thẩm học sĩ tới có việc gì?
Thái độ hết sức lãnh đạm, tựa hồ quên sự ân cần nịnh nọt Thẩm Mặc trước kia.
Thẩm Mặc tới đây có mục đích, chẳng hề để ý tới thái độ của đối phương, hết sức tha thiết nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cu-nhat-pham/2629297/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.