Bởi vì Triệu Kiến Quốc không cho Hàn Mai rời bộ đội, nên cô chỉ có thể nhờ người nhắn cho Đỗ Vân Tú, mời cô ấy tới ăn cơm, còn cố ý dặn dò cô bé nhớ chú ý ăn mặc.
Đỗ Vân Tú nghe dặn dò cũng biết đây là mượn cớ muốn mình đi xem mắt, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương. Lần trước chị Mai Tử cùng cô nói chuyện, mặc dù ngoài miệng cô không bày tỏ, nhưng trong lòng thật ra đã cảm thấy Ngụy Bình cũng không tệ, thích hợp với mình. Cha cô mất sớm, em trai còn nhỏ, sức khỏe mẹ cô lại không tốt, không làm được việc nặng, bình thường phải dựa vào bán nhang đèn, vàng mã để kiếm chút tiền, trong nhà hiện tại đều trông vào tiền công ở xưởng đóng hộp của cô. Hiện tại cô cũng đến tuổi kết hôn rồi, mẹ cô cũng không chỉ một lần nhắc tới chuyện này, nhưng mỗi lần đều bị cô qua loa tránh đi. Tới nơi này làm công nhân, một mặt là bởi vì sợ bị mẹ cô nhắc chuyện kết hôn, mặt khác là vì có thể kiếm thêm ít tiền phụ giúp cho gia đình.
Thật ra cô cũng muốn lập gia đình, nhưng trong lòng lại không bỏ được người nhà, hơn nữa dù gả cho ai cô cũng không thể để mẹ và em trai chịu khổ, nhưng có mấy người nguyện ý cưới vợ mà còn phải chăm mẹ và em vợ đây, đến lúc đó lại nói cô là người ăn cây táo rào cây sung. Nếu gặp phải mẹ chồng khó tính, ngày ngày tới nhà la lối om sòm, mẹ cô và em trai liền không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cuoi/900512/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.