“Không cần…. Anh buông tôi ra……. Buông ra…….”
“Thả em ra làm sao anh chịu được! Em vẫn là nên đi theo anh đi! Triệu Kiến Quốc làm lính, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được mấy lần. Một mình em ở nhà, có đàn ông cũng như không có, cuộc sống trôi qua như quả phụ, em làm sao phải khổ như thế?”
“Không cần, van cầu anh…. Buông tôi ra……”
“Mai Tử, anh thật lòng thích em. Đi theo anh, bảo đảm em mỗi ngày đều được ăn ngon, như thế tốt hơn là cả ngày phải ở nhà chịu đựng cô em chồng kia đúng không? Tên đàn ông của em còn không bằng một ngón tay anh, em sống khổ như vậy còn chưa đủ hay sao? Ừ… Suy nghĩ kỹ một chút đi…..”
“Không cần…….”
“Đi theo anh đi! Triệu Kiến Quốc là một lão già, làm sao biết được trong lòng em nghĩ gì, muốn cái gì? Hắn nào có hiểu em như anh?”
………
“Không cần……….”
Hàn Mai bị sợ tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Gâu! Gâu!” Cầu Cầu nằm ở cạnh giường nghe được động tĩnh, hướng Hàn Mai sủa hai tiếng.
“Không có việc gì, Cầu Cầu.”
Lại là giấc mơ này. Hàn Mai ngồi dậy ôm hai chân co rút thành một cục, không ngủ được nữa.
Kiếp trước lần đầu tiên cô ở cùng Lý Khải Dân thật ra là bị cưỡng bách.
Ngày đó đến thời gian tan việc, những người khác đều trở về ký túc xá hết, chỉ còn cô hơi bị váng đầu nên mới ngồi trong phòng nghỉ ngơi của xưởng uống một chút nước nóng.
Lý Khải Dân không biết đi vào từ lúc nào, từ phía sau ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-cuoi/900561/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.