Sau khi uống vài chén rượu, Uông Viễn Dương cảm thấy máu nóng trong người sôi sục.
Dương Mễ gắp thức ăn cho Uông Viễn Dương hết lần này đến lần khác, chăm sóc cho anh ta như một người vợ. Cũng vì vậy hai người dù vô tình chạm tay nhau vài lần. Khi uống hết hơn nữa bình rượu, Dương Mễ liền đứng lên múc canh cho Uông Viễn Dương. Lúc đưa sang, Uông Viễn Dương đã không kiềm chế được nữa, kéo bàn tay mềm mại, nhỏ bé của Dương Mễ lại.
Dương Mễ tỏ ra hơi e thẹn, cúi mặt xuống đất. Dáng vẻ đó giống như một đóa hoa đang lặng lẽ nở rộ, đung đưa trong gió đêm. Đó là thời khắc xinh đẹp nhất của người con gái, dù muốn nhưng vẫn còn xấu hổ. Uông Viễn Dương sao có thể không rung động?
Anh ta thở gấp, đột nhiên dùng hết can đảm, kéo Dương Mễ đến bên cạnh, ôm thật chặt.
Tuổi xuân phơi phới, máu nóng sôi sục đến đỉnh điểm, còn có mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn bên cạnh, Uông Viễn Dương không khống chế được nữa, ôm lấy Dương Mễ mà hôn.
Dương Mễ giống như một thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời, không hề phản kháng, nhưng lại tỏ ra xấu hổ. Bất kể Uông Viễn Dương ôm ấp vuốt ve như thế nào, hôn thế nào, cô cũng chỉ im lặng tiếp nhận.
Có lẽ là do vẻ mặt này của Dương Mễ, khiến Uông Viễn Dương không còn chút gánh nặng nào trong lòng. Anh ta mạnh dạn đưa một tay luồn vào trong áo Dương Mễ, rốt cuộc bàn tay to lớn ấy đã chạm đến chỗ khiến người ta không khống chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-dao-thien-kieu/1459244/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.