Sự cao ngạo của Michael làm cho Ôn Nhã cảm thấy không hài lòng, cô bắt đầu vừa vô tình vừa cố ý phản kích lại Michael, giữ gìn sự tôn nghiêm của Trương Nhất Phàm. Émi chỉ có thể mỉm cười ngại ngùng xin lỗi Trương Nhất Phàm, sớm biết như vậy, cô không nên giới thiệu Michael cho Trương Nhất Phàm.
Xem ra buổi gặp mặt tối nay là một sai lầm, Émi có chút thẹn thùng.
Cô mỉm cười xin lỗi với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cũng không tính toán với Michael, chỉ có điều bữa cơm này ra về với vẻ không vui.
Sau khi chia tay với Émi, Ôn Nhã tiễn Trương Nhất Phàm một đoạn:
- Cái tên Michael kia thật đáng ghét, tự cao tự đại, kiêu ngạo cái gì chứ! Chẳng phải cũng chỉ là một người Mỹ thôi? Có gì ghê gớm chứ.
Người Mỹ và nước Mỹ đều có một thói xấu là thích ra vẻ thanh cao, hoặc là để bản thân sắm vai một đấng cứu thế, tự cho phép mình can thiệp vào quyết định của người khác. Bởi vậy, vẻ kiêu ngạo tồn tại rất phổ biến trong những người Mỹ, chẳng có gì là lạ. Sự kiêu ngạo của bọn họ và sự khiêm tốn của người Trung Quốc chúng ta, đã trở thành một sự so sánh rất rõ ràng.
Trương Nhất Phàm đã từng nghĩ, phải chăng chúng ta quá khiêm tốn? Nếu như ngang ngược một chút, thì sẽ là thái độ như thế nào?
Ôn Nhã cũng coi như là một thục nữ, rất ít khi thấy cô nói những lời này, Trương Nhất Phàm cười cười vỗ vào tay cô một cái:
- Người như anh ta, chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-dao-thien-kieu/1460040/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.