Lưu Hiểu Hiên chạy xe trên đường, càng lúc càng thấy kinh hãi.
Tối om om thế này, đây đâu phải là đường đi, tuy rằng là chạy xe nhưng có một mình cũng cảm thấy thế giới này thật lạnh lẽo. Nếu như tự nhiên xuất hiện một u hồn ngay cả quỷ thần cũng không biết bất giác ngồi thù lù trong xe, hoặc trước mặt đột nhiên lao ở đâu ra một con quái vật mặt mũi hung tợn thì thật đáng sợ.
Đường từ huyện Đạo An đến Vĩnh Lâm không hề dễ đi, ổ voi ổ gà thì không nói, mà ven đường cũng chẳng có ai, cũng khiến người ta thêm sợ hãi..
Lưu Hiểu Hiên thử gọi một cú cho Trương Nhất Phàm, lúc này Trương Nhất Phàm đang cùng ba người bọn Chu Bân chơi bài. Hắn dự định, sáng mai gọi Chủ tịch huyện Lưu đến để hỏi một số việc.
Chuông điện thoại reo, hắn cầm lên xem số, là Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên chẳng hề biết mình đang ở huyện Đạo An-Trương Nhất Phàm thoáng nghĩ thế, bỏ lá bài trong tay xuống, hắn ra hành lang.
_______ Hiểu Hiên, chuyện gì vậy?
Trong điện thoại vang lên giọng sợ hãi của Lưu Hiểu Hiên:
_______ Trời ơi, tối quá, làm em sợ chết đi được, em đang ở đâu vậy? Mau đến cứu em với!
Trương Nhất Phàm giật mình, vội hỏi:
_____ Hiểu Hiên, Em làm sao thế?
_____ Em đang trên đường từ huyện Đạo An đi Vĩnh Lâm, trời tối như mực, em sợ lắm, anh đến đón em được không?
_____ Sao em lại đến đó làm chi?
Nghe giọng nói sợ hãi của Lưu Hiểu Hiên như vậy, Trương Nhất Phàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-dao-thien-kieu/1460239/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.