Hồ Khoa dương dương đắc ý dẫn người của mình đi, Hoàng Tử Kỳ ngồi ngẩn ở đó, tức giận vô cùng. Một cảm giác tuyệt vọng không sao nói nổi khiến cho anh ta cảm thấy bất lực.
Quyền lực, mãi mãi là trang bị mà người đàn ông không thể bỏ lại được. Nếu bây giờ mất đi quyền lực, Hoàng Tử Kỳ cảm thấy mình giống như người chết vậy, ông ta chỉ có thể giống như những người dân, mặc cho người khác chà đạp.
Ngồi trên cao sẽ không hiểu được lòng dân, Hoàng Tử Kỳ làm cán bộ nhiều năm, từ trước đến nay chưa hề nghĩ đến một ngày mình sẽ thê thảm như vậy. Anh ta đứng dậy, đang thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, một người đàn ông đội mũ, đeo kính râm to đùng đang đi vào.
- Xe của anh nên nhanh chóng đổi đi, mau rời khỏi đây.
Đối phương nói với giọng khàn khan, Hoàng Tử Kỳ nghi ngờ y đang giả giọng.
Hoàng Tử Kỳ nhìn y, lại trở về vẻ bình tĩnh:
- Anh là ai?
Không ngờ từ mũi đối phương phát ra một giọng cười lạnh lùng:
- Được làm vua thua làm giặc, Hoàng Tử Kỳ, anh không xứng hỏi tên của tôi, lập tức rời khỏi, nếu không anh hối hận không kịp đấy.
Dứt lời, đối phương giơ tay lên, một chùm chìa khóa rơi ngay dưới chân ông ta:
- Biển số xe là *******.
Hoàng Tử Kỳ nhặt chìa khóa lên, nhìn người đó một lượt, vội vàng đi ra cửa.
Dưới tầng hầm, nắm điều khiển trong tay, phát hiện chiếc xe này dừng ngay bên cạnh xe của mình, là một chiếc không ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-dao-thien-kieu/1460300/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.