Nửa đêm Uông Viễn Dương bị chủ tịch hội đồng quản trị công ty Viễn Cảnh gọi điện từ Hồng Kong sang tức giận mắng:
- Chủ tịch thành phố Uông, có ai đón tiếp khách như các vị không? Lập tức thả người cho tôi, các vị muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả. Giờ tôi chính thức tuyên bố, hủy bỏ công trình đang đầu tư, tôi sẽ phản ánh tình hình này lên tỉnh ủy của các vị.
Nói xong, đối phương hùng hổ cúp điện thoại.
Uông Viễn Dương đành chịu, gặp phải những người kiểu này nói thực là có lý cũng không làm gì được.
Con trai lão ta làm những gì chẳng lẽ lão ta không biết?
Có tiền, những kẻ có tiền bây giờ rất giỏi.
Xem ra dự án đầu tư này trôi như bọt bèo rồi.Uông Viễn Dương tức quá ném điện thoại sang một bên, nửa đêm nửa hôm rồi còn gọi điện thoại, không có tý lịch sự nào. Tức không làm gì được anh ngồi dậy hút thuốc.
Sau đó lại cầm điện thoại lên mắng cho thư ký một trận:
- Làm ăn kiểu gì thế hả? điện thoại của ai cũng chuyển vào là sao? Không biết là người ta cần ngủ à?
Thư ký đang hối hận về việc tiết lộ số điện thoại của sếp cho chủ tịch công ty Viễn Cảnh, nhưng công ty Viễn Cảnh này đang đầu tư một dự án mấy trăm triệu ở thành phố Đông Lâm, anh tưởng rằng đối phương muốn bàn chuyện đầu tư, đang lúc mơ mơ màng màng, thế là đối phương hỏi số điện thoại anh liền cho ngay.
Uông Viễn Dương vừa mắng là anh tỉnh táo hẳn, nhưng Uông Viễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-dao-thien-kieu/1461044/chuong-1166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.