Lại bắt đầu.
Trời đã vào thu, mưa rơi tí tách tí tách.
Kiều Đông Niên theo bản năng cầm điện thoại di động muốn gọi vào dãy số đã rất quen thuộc kia, nhưng một giây trước khi gọi, y chần chừ bỏ điện thoại xuống.
Y cũng chắn chắn rằng dù gọi Quan Hà cũng sẽ không nghe.
Y chỉ là muốn… Chỉ muốn hỏi anh ở đâu, trời mưa có nhớ mang dù hay không.
Lúc ra cửa Quan Hà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chắc là rất lạnh.
Kiều Đông Niên cầm chặt di động, đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Vì sao lại trở thành như vậy?
Y còn nhớ mùa hè năm ấy, hình ảnh thiếu niên sáng chói như ánh mặt trời.
Họ đã sóng vai nhau cùng trải qua năm tháng, vì sao Quan Hà chưa bao giờ nhìn y một lần chứ?
Y chờ lâu như vậy, chờ thiếu niên đó trưởng thành, nhưng tình cảm giữa họ cũng ngày càng khô héo.
Kiều Đồng Niên muốn khóc, nhưng y đã là một người đàn ông.
Những ngày tháng như vậy thật khổ sở, một ngày lại một ngày.
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cửa sổ.
Giọt mưa bay đến, rơi vào trên áo Quan Hà.
Anh nhìn thật lâu ngoài cửa sổ, nhìn chồi non xanh biếc.
Từng hạt mưa đánh vào trên người nó, nhưng nó không mảy may sợ hãi.
Quan Hà không nhịn được cười khẽ.
Cố Hiểu Xuyên đem áo khoác lên người anh, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu nhìn gì mà cười ngây ngô ấy?”
Quan Hà không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Cố Hiểu Xuyến sửng sốt.
Sau đó hai người không nói gì, nhìn nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-ha/1446462/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.