Mọi hành động của hai người đều lọt vào mắt của Nhất Ngũ. Trong lòng không vui nhưng lại không bộc lộ ra ngoài.
Cô đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của anh. Đỏ mặt túm váy chạy đến bàn thức ăn. Nhất Ngũ bước đến bên anh, đi ngang nói:
- Sân thượng.
Anh nhìn theo hướng đi của Nhất Ngũ, mỉm cười đi theo. Nhất Ngũ lạnh lùng, tay bỏ vào túi lịch lãm nói:
- Ý gì??
Anh nhếch mép, nhìn bạn của mình:
- Cậu hiểu mà.
Nhất Ngũ hừ một tiếng, nhìn thẳng anh:
- Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?
Anh vẫn thản nhiên giữ nguyên dáng vẻ bất cần ấy, lãnh khốc nói:
- Mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu đâu. Tôi còn nhiều trò nữa muốn chơi cùng cô ta.
Nhất Ngũ gạt bỏ vẻ thư sinh thường ngày, tay cuộn hình nắm đấm, gằn giọng:
- Cậu dừng lại đi!! Cậu nể tình tôi là bạn của cậu được chứ??
Anh nhìn vẻ mặt van xin của Nhất Ngũ, không nhịn được tức giận. Túm cổ áo của Nhất Ngũ, cổ tay nổi đầy gân xanh nói:
- Vậy ai sẽ đền bù cho tôi và những ngày tháng khổ sở của mẹ tôi??
Nhất Ngũ nhìn sâu vào trong đôi mắt của anh. Nhất Ngũ cúi đầu, cười khổ nói:
- Đau đến vậy sao??
Anh mạnh tay hơn, túm cổ áo chặt hơn, nói lớn:
- Nhìn tôi này, cậu vì một người con gái mà van xin tôi vậy sao?? Nhất Ngũ điềm đạm, nghiêm túc giờ đâu mất rồi?? Cậu có còn là cậu không??
Nhất Ngũ hất tay anh, sửa sang lại quần áo, cười nói:
- Tôi cũng không hiểu rõ chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-bat-chinh-muoi-muoi/85489/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.