Tiếng nhạc cứ vu vương như thế, không hề gấp gáp giống như một hồn ma u uất trong màn đêm càng khiến Thiên Châu lạnh sóng lưng, đây đích thực là khúc nhạc cô gặp phải trong giấc mơ…
Sao có thể?
Cô nằm mơ sao?
Thiên Châu cảnh giác đi theo tiếng nhạc vào khu rừng không xa, càng vào sâu bên trong cô càng nghe thấy âm thanh thê lương ấy rõ ràng, đó là một bản nhạc dương cầm.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có âm thanh kì lạ đó cùng với tiếng lá xào xạt khiến Thiên Châu có phần bất an, nhưng cô vẫn không tự chủ mà đi sâu vào khu rừng cho đến khi âm thanh đó đột nhiên biến mất.
Tiếng đàn dừng lại, trả lại không gian yên tĩnh của màn đêm cho không gian xung quanh, Thiên Châu càng khẩn trương nhìn xung quaqnh nhưng lại không có bất kì ai.
“Là ai? Dùng tiếng đàn để dẫn tôi ra đây sao còn không xuất hiện?”- Thiên Châu lạnh nhạt nói, ngữ khí vừa phải, ánh mắt cô sắc bén lạnh lùng nhìn xung quanh.
Nhưng trả lời cô cũng chỉ là không gian yên tĩnh chết chóc và tiếng côn trùng kêu.
~Xoạt!~
Thiên Châu quay lưng lại, cô nhìn thấy một bóng đen vừa mới lao nhanh về phía bìa rừng, không nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ thấy bóng đen đó chạy rất nhanh, thân thủ không tồi, Thiên Châu dùng khinh công giỏi nhất nhưng vẫn cách xa hắn ta, cô dùng ‘Thiết Khuyến’ phi đao thuần thục phóng một đường thẳng nhưng phi đao không phóng trúng người phía trước mà yên vị nằm trên cái cây lớn trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-dam-mau/549440/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.