---------------------------------------------------
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp. Hứa Thừa Yến sửng sốt, phát hiện bản thân vô tình hôn lên mặt Hạ Dương liền vội vàng nghiêng đầu tránh đi, có chút xấu hổ cùng ngại ngùng cúi đầu thấp xuống.
Hạ Dương thì lại không có phản ứng gì, vẫn như cũ chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, lại chú ý tới áo khoác trên người cậu hơi trượt xuống liền duỗi tay qua kéo áo khoác lên cao một chút.
Hứa Thừa Yến nhìn nhìn áo khoác trên người mình, chợt nhận ra liền thoáng giơ tay lên muốn cởϊ áσ: "Áo của anh."
"Em mặc đi." Hạ Dương ngăn cậu lại.
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, thấy Hạ Dương chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc thì không khỏi hỏi: "Anh không lạnh à?"
"Không lạnh." Hạ Dương đứng trước mặt thiếu niên, thuận tiện chỉnh sửa lại áo khoác trên người cậu cho thật tốt rồi thấp giọng nói: "Bạn nhỏ sức khỏe kém, dễ bị cảm lạnh."
Hứa Thừa Yến nghe xong lời này mà phải qua vài giây mới nhận ra "bạn nhỏ" trong lời của hắn là chỉ chính mình.
"Tôi sẽ không bị cảm nữa." Hứa Thừa Yến khẽ nhíu mày.
Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Thế lần trước là ai bị cảm mà không chịu uống thuốc?"
Hứa Thừa Yến không nói gì, quay mặt đi chỗ khác. Ngày càng có nhiều trẻ con đến đài phun nước nghịch nước, Hứa Thừa Yến thoáng lui về phía sau một chút rồi đi ra ngoài phạm vi đài phun nước, một bên nói: "Ngày đó tôi thực sự uống rồi, nhưng anh cứ một hai phải ép tôi uống lần thứ hai."
Hạ Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-the-than/1045224/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.