Hai tay Lục Phượng ôm đầu, vẻ mặt như trời sắp sụp xuống: “Bạn yêu à, cậu có biết không? Một tác giả hoàn hảo là phải dùng linh hồn miêu tả ra từng chữ, tớ không cho phép tiểu thuyết linh dị mới của tớ bị hủy hoại ở phần cuối, vì nó sẽ khiến tớ suy sụp.
”
Lục Thi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Nghiêm trọng đến thế ư?”
“Bạn yêu à, cậu phải là người hiểu tớ nhất chứ, không ngờ cậu lại hỏi ra một câu ngu xuẩn như vậy?”
“Cậu đưa tiểu thuyết linh dị mà cậu mới viết cho tớ đọc thử, để tớ tham khảo giúp cậu.
”
Lục Phượng nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh, rồi búng tay nói: “Bạn yêu à, quả nhiên cậu là cô bạn thân tốt nhất nước Q.
”
Lục Thi Nguyệt đọc cuốn tiểu thuyết mới giúp Lục Phượng, cô buộc phải thừa nhận văn phong của cô ấy cực kỳ hay, bố cục chặt chẽ, từng câu từng chữ đều được gõ một cách tỉ mỉ, thảo nào toàn bộ tiểu thuyết của cô ấy đều được đọc giả quét sạch khi vừa tung ra thị trường, cuốn nào cũng trở thành sách bán chạy.
“Phượng, tớ cảm thấy cậu viết cuốn tiểu thuyết linh dị này cực kỳ hay, nhưng nếu tớ là đọc giả, thì tớ cũng hy vọng kết HE, trước đây tiểu thuyết của cậu đều SE, nếu còn tiếp tục như vậy, đọc giả cũng sẽ chán với gu thẩm mỹ này, hơn nữa nam nữ chính cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu cậu viết nữ chính thành hồn bay phách tán, đừng nói là đọc giả, mà ngay cả tớ cũng muốn xách trứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-he-thue-muon-ba-lam-xin-gio-cao-danh-khe/1888142/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.