Mùa đông năm 1970.
Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh.
Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng.
Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa.
Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện.
Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề.
Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng rên rỉ vỡ vụn tuôn ra.
Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh.
Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio.
"Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây.
"Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân bốn cẳng lên lầu.
Không nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp đẩy cửa phòng Tiêu Thanh Như ra, thấy cô vô lực co quắp ở trên giường, dáng vẻ cực kỳ thống khổ.
Quỳ một gối xuống bên giường, khẩn trương thăm dò trán Tiêu Thanh Như, sờ thấy một tay mồ hôi.
"Thanh Như, em thế nào rồi?""Đau bụng.
"Hai chữ ngắn ngủi nhưng tốn hết sức lực.
Con gái mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, Giang Xuyên cho là cô đang tới tháng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-70-quan-tau-xinh-dep-nuoi-con-cham-chong/2740707/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.