Chai nước cuối cùng được truyền xong thì bà nội cũng dần dần ngủ say.
Nghiêm Chấn kiểm tra lần cuối, tắt đèn trong phòng rồi đi ra ngoài. Cô quay người lại liền nhìn thấy Cố Hoài Việt đang ngồi trên ghế sofa ở gian ngoài. Anh đang cúi đầu, nghe thấy tiếng động thì mới ngẩng đầu lên.
“Anh còn không đi nghỉ ngơi sao?” Nghiêm Chân vừa rót cốc nước vừa nói, “Có phải là chân anh còn đau không?”
Cố Hoài Việt vẫn không nói chuyện, nhưng vẫn cứ lẳng lặng nhìn cô.
Nghiêm Chân có chút buồn bực, “Em hỏi sao anh không nói gì thế. Nếu đau em còn đi kêu bác sĩ giúp anh nữa chứ?” Nói xong buông cốc nước xuống rồi đi ra ngoài.
Cố Hoài Việt không khỏi thầm than một tiếng, người phụ nữ này nghĩ mình làm bằng sắt sao?
“Không đau.” Anh trầm giọng nói, vẫy vẫy tay với cô, “Em lại đây.”
Nghiêm Chân nghe lời đi qua, còn chưa đứng vững ở trước mặt anh thì đã bị anh ôm lấy, nháy mắt long trởi lở đất khiến cô hoảng sợ. Đến khi chờ ổn định lại, cô đã bị anh ôm vào trong ngực và ngồi ở trên đùi của anh.
“Anh… anh làm gì chứ? Chân của anh…” Cô giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Cố Hoài Việt thuận tay tắt đèn, trong bóng đêm Nghiêm Chân chỉ có thể nghe anh nói một câu như vậy, “Em hôm nay quá mệt mỏi rồi. Hiện tại, ở trong này nghỉ ngơi đi.”
Thì ra… thì ra là như vậy.
Nghiêm Chân bật cười, nhưng vẫn thật sự an ổn lại, không giãy dụa nữa, “Em không sao đâu.” Cô cúi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-bi-mat/2033501/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.