Vừa tới thành phố H thì thảo luận biện pháp giải quyết cùng bố Tô Khả, Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, hơi thở toàn thân trở nên mãnh liệt, rét lạnh giống như có thể đông cả phòng thành tượng băng.
"Bố, con về thành phố B trước."
Vẻ mặt của bố Tô Khả vô cùng nghi hoặc nhìn con rể của ông, "Sao vậy?"
"Bố, con đi về trước đây, chuyện bên này theo như hôm qua chúng ta nói mà làm là được." Nói xong, Tô Cẩm Niên đứng dậy, chạy ra ngoài phòng, tốc độ kia có thể so với tia chớp.
Bố Tô Khả thấy lòng Tô Cẩm Niên như lửa đốt như vậy nên vội vàng gật đầu, "Được." Chỉ là người của anh đã chạy ra khỏi phòng.
Tô Cẩm Niên vừa đi ra ngoài thì chạy vội tới đường lớn, vẫy một chiếc xe tắc xi, đi thẳng đến sân bay.
Trước tới giờ anh luôn bình tĩnh nhưng lúc này nét mặt nôn nóng không thôi, khỏi cần thúc giục, chân tài xế tắc xi kia liền đạp cần ga, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đến sân bay, Tô Cẩm Niên nhìn trên màn hình điện tử màn, nhanh chóng tìm được chuyến bay đi thành phố B, chuyến bay gần nhất là chín giờ tối, cả trái tim của Tô Cẩm Niên cũng xoắn lại.
Nhưng đành chịu, anh chỉ có thể chờ bên này, trái tim cũng đập rất nhanh.
Anh sợ, khi Trịnh Diệu Đông gọi điện thoại cho anh, lúc nào cũng lặp lại "Thật xin lỗi"… "Thật xin lỗi", trong lòng anh chỉ sợ hãi.
Tô Khả, Tô Khả, nhất định không thể có chuyện.
*
Bên ngoài mưa rơi xuống rất lớn, nước mưa nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-choc-lua-thieu-than/1716094/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.