Trung tá kéo ra ghế dựa đối diện Hoắc Vi Vũ, cung kính đứng ở một bên.
Cố Cảo Đình ngồi xuống dưới, dựa vào ghế.
Một đôi mắt rét lạnh đen nhánh như mực mãnh liệt khóa cô, phảng phất đến từ địa ngục lạnh lẽo.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương tim đập nhanh hơn.
Anh ở đây, cô trốn không thoát.
Anh hiện tại rất giống mãnh thú sắp thức tỉnh, tùy thời đem cô nuốt vào trong bụng.
Hoắc Vi Vũ mạnh mẽ trấn định xuống, nâng cằm lên, ngồi vào vị trí, cầm ly rượu vang đỏ, lắc lắc, nói: “Nghe nói tư lệnh làm việc mạnh mẽ vang dội, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng, trong mắt lại không có nửa điểm ý cười, “cô nghe nói chỉ có nhiêu đó sao? Ví dụ như, giống như Satan thị huyết tàn nhẫn, tính toán chi li, có thù tất báo, người đắc tội ta, chắc chắn sống không bằng chết……”
Hoắc Vi Vũ đem cái chén để ở trên bàn, ầm một tiếng, cắt đứt lời của anh.
Cùng Cố Cảo Đình đấu tâm lý, tuyệt đối là bảo hổ lột da, cô không phải đối thủ.
“Anh muốn thế nào?” Hoắc Vi Vũ hỏi trắng ra.
Cố Cảo Đình liếc cô một cái nhìn bò bít tết ở giữa bàn, “đút tôi.”
Hoắc Vi Vũ hồ nghi nhìn anh, “Nếu tôi không đút?”
“Cô có nghe nói tôi nuôi một đàn sói, đó là sự thật.” Cố Cảo Đình hung ác nham hiểm nhìn lại cô.
Hoắc Vi Vũ minh bạch, nắm lên dao nĩa, nhanh chóng cắt bò bít tết, lấy một cục, dùng sức xiên xuống, biểu đạt chính mình không vui, đưa tới trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1634835/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.