Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng.
Cô biết, Cố Cảo Đình đưa phi cơ cho cô, thoạt nhìn như là của cô, nhưng thật ra vẫn là vật sỡ hữu của hắn.
Anh ta còn gian hơn so với thương nhân!
Cố Cảo Đình sắc bén nhìn Hoắc Vi Vũ.
Trên mặt cô là nụ cười giễu cợt, làm anh thấy không thoải mái.
“Tôi đưa cho cô phi cơ không phải để cho cô khoe khoang, cũng không phải làm công cụ cho cô khiêu khích người nhà tôi, làm người phải khiêm tốn, tỏ ra yếu thế trong trường hợp thích hợp, mới không bị người ta công kích, Hoắc Vi Vũ, cô hiểu chưa?” Cố Cảo Đình nhắc nhở.
“Vậy xin anh, thu lại phi cơ đi.” Hoắc Vi Vũ lười biếng nói ra.
“Cảo Đình, con nhìn xem cô ta có thái độ gì, con đưa núi vàng núi bạc cho người ta, người ta cũng không cảm kích con.” Thái Nhã gió chiều nào theo chiều ấy nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày, quét qua toàn trường, nghiêm nghị nói:
“Từ nay về sau, tôi không muốn thấy các người xung đột với nhau, nếu không, bất kể là ai, đều cút ra Cố thị cho tôi.”
“Anh.” Cố Kiều Tuyết đỏ mắt hô một tiếng.
Ánh mắt Cố Cảo Đình sâu thẳm nhìn Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói:
“Cô cũng thế, tôi hi vọng cô nhớ kỹ, làm cô sống không bằng chết dễ như trở bàn tay! Thận trọng từ lời nói đến việc làm, xem xét thời thế, học được thỏa hiệp và cầu xin tha thứ, mới có thể sinh tồn, không ngừng trêu chọc người nhà tôi, không tốt cho cô đâu.”
Hoắc Vi Vũ cười, trên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1634960/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.