Xe của Cố Cảo Đình dừng lại trước cửa Hương Uyển.
Nhà này nằm giữa ngõ hẽm trung tâm thành phố
Là có năm tháng lâu đời.
Phía trước là cây cầu nhỏ, phía sau là một rừng trúc xinh đẹp.
Rất mới mẻ, rất u tĩnh, trong không khí tản ra hương vị hoa oải hương, hít sâu một hơi, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Cố Cảo Đình gõ cửa, liếc nhìn cô một cái.
"Nhìn tôi làm gì." Hoắc Vi Vũ nhíu mày cảnh giác nói.
"Một lát tôi kêu người lấy mấy bộ lễ phục đến cho cô, quần áo của cô quá hỡ hang.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Hở chỗ nào chứ?" Hoắc Vi Vũ kháng nghị nói.
"Tôi không thích cô mặc như vậy." Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Mở cửa ra.
Một người con gái đáng yêu, mặc đồng phục màu hồng, cung kính nói: "Thiếu tá Cố, ngài đến rồi, chủ tịch của tôi chờ ngài bên trong."
"Ừ." Cố Cảo Đình lên tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, cũng không nhìn cô gái kia một cái, đi về phía trong phòng.
Hoắc Vi Vũ mệt mỏi đuổi theo.
Đi qua mấy cái sân nhà mới đến cửa chính.
Trong đại điện được trang trí theo phong cách cỗ xưa khác với ở bên ngoài, nhìn thấy còn xa xỉ hơn đồ dùng hiện đại, treo rất nhiều đèn thủy tinh, ngăn tủ gỗ lim, ghế dựa hiện đại, gạch men sứ trơn bóng, tranh vẽ trên tường xanh vàng rực rỡ.
Một đám người chỉnh tề đứng ở hai bên, một người thanh niên thời thường đứng ở chính giữa, anh ta mặc tây phục, quần màu xám, đeo bông tai, mi thanh mục tú(lông mày xanh đôi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1634984/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.