Cố Cảo Đình cảm giác được Vi Vũ có chút không thích hợp, lật cô qua.
Hoắc Vi Vũ không cảm giác ngã phía sau.
Cố Cảo Đình ôm bả vai cô, kéo đến trong lòng ngực chính mình.
Hoắc Vi Vũ nhu thuận dựa vào ngực anh, nhắm mắt lại, bất tỉnh.
Cố Cảo Đình nhìn đến mũi cô cùng máu tươi trên cằm, trong lòng hoảng hốt, phát đau trong lòng, như là có thứ dây gắt gao quấn lấy.
Anh chạy nhanh bế cô lên phóng đi bên ngoài.
“Lập tức thông báo Nhan bác sĩ ở phòng cấp cứu chờ!” Cố Cảo Đình ra lệnh, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ trong lòng ngực, cau mày, lo lắng, sương mù xẹt qua đôi mắt, “Tiểu Vũ, cô không có việc gì.”
“……”
phòng VIP bệnh viện cao cấp Quân khu
Hoắc Vi Vũ nằm ở trên giường, trên tay treo nước thuốc, sắc mặt tái nhợt.
Trong lúc ngủ mơ, tựa hồ ngủ cũng không an ổn, lông mi run rẩy, hô hấp khi thì nặng, khi thì nhẹ, ngực cũng bất ổn phập phồng.
“Cô thật sự chỉ là không đủ dinh dưỡng thể chất kém sao?” Cố Cảo Đình lo lắng hỏi.
Nhan Diệc Hàm liếc hướng Cố Cảo Đình, “Hút thuốc, uống rượu, chất lượng giấc ngủ kém, nóng tính, tâm tình hậm hực, hơn nữa mấy ngày miệng vết thương cảm nhiễm phát sốt, làm cho tiểu cầu cùng bạch cầu giảm xuống.”
“Cô ấy chảy máu mũi.” Cố Cảo Đình lo lắng sốt ruột nói, đau lòng nhìn Hoắc Vi Vũ, nhíu mày, bỏ thêm một câu, “Vốn dĩ tiểu cầu thấp lại còn chảy máu mũi.”
Nhan Diệc Hàm nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, đối diện Cố Cảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635023/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.