Anh muốn cô cắn, ngược lại cô càng không muốn cắn.
Hoắc Vi Vũ ăn bánh ngọt của mình.
Cố Cảo Đình bất đắc dĩ, thu tay lại, đôi mắt âm u hơn, "Cô là khinh thường tôi hay là không nỡ cắn tôi?"
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn về phía anh, trong mắt mang theo giảo hoạt, làm cho khuôn mặt cô càng thêm lóe mắt."Không nỡ cắn anh???”
Dấu chấm hỏi???, cô đặt ở trong lòng, nỡ nụ cười.
Cho dù giọng nói của cô là một câu trần thuật, nhưng nụ cười hứng thú vui vẻ kia, cũng rõ ràng rơi vào trong mắt anh.
"Tôi có thể từng phút từng giây hầu hạ cô, vậy cô có muốn hay không? Hả?" Ánh mắt của Cố Cảo Đình tà tứ bất chấp tất cả, đó là rành rành nói trắng ra.
Hoắc Vi Vũ nghe được ám hiệu của anh, nhớ tới tấm thiệp mời gửi cho cô ngày hôm qua.
Cố Cảo Đình, quả thực là yêu nghiệt.
Lúc không có ở cùng anh, cô chỉ cảm thấy anh rất lạnh, lạnh lẽo như băng dày ba mét.
Cô sợ anh, đồng thời cũng kính nể anh, bài xích anh.
Nhưng sau khi ở chung, cô cảm thấy anh là lửa nóng, có thể thêu đốt tất cả, tản mát ra làm cho trong lòng người ta nóng sốt.
"Không ăn điểm tâm sao?" Hoắc Vi Vũ dời đi chủ đề.
Quản lý nhìn bọn họ bên này.
Đều nói Cố Cảo Đình lãnh khốc vô tình, cay nghiệt lạnh nhạt, đối với phụ nữ càng chẳng thèm ngó tới, liếc cũng không liếc một cái.
Nhưng sao ông cảm thấy, Cố Cảo Đình cưng chiều cô gái kia, cưng chiều đến tận xương.
Ngậm trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635224/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.