Anh liếc cô, đôi mắt thâm đen giống như là xoáy nước, “Nghe nói, cô thích tôi?”
lưng Hoắc Vi Vũ cứng còng, đôi mắt mở to, tim đập mạnh.
Người đàn ông kia, thật sự nói sao?
Anh không thấy được câu cuối cùng cô nói sao!!!!
Hoắc Vi Vũ cười khổ một tiếng, giải thích nói: “Tôi……”
Cô vừa nói ra một tiếng, Cố Cảo Đình như là biết cô muốn nói cái gì, cúi đầu, ngăn chặn môi cô, không cho cô nói ra.
Hoắc Vi Vũ thối lui.
Anh ngăn chận cái ót cô, không cho cô cử động.
lưỡi tiến vào trong miệng cô, quét lưỡi cô, hàm răng khẽ cắn môi cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy giống như có sâu nhỏ bò, ngứa khó chịu.
hơi thở anh tiến vào bên trong phổi cô, cô đều mau hít thở không thông rồi.
Cô đẩy anh, đẩy không ra.
Dư quang, nhìn thấy người đi tới, hình như là Tần Vi.
Hoắc Vi Vũ kinh hồn bạt vía, nếu để Tần Vi nhìn thấy, cô thật sự thất nghiệp.
“um, um, um.” Hoắc Vi Vũ kháng nghị.
Cố Cảo Đình trong mắt xẹt ra một tia sáng, dễ như trở bàn tay bế lên cô, đi vào buồng vệ sinh nam, kèn kẹt mở ra cánh cửa cuối cùng.
Hoắc Vi Vũ hoàn toàn nổi giận, mặt đỏ bừng, hướng tới đầu lưỡi của anh cắn tới.
Anh nhanh hơn một bước rời đi, gợi lên khóe miệng, nâng lên cằm cô, ánh mắt thật sâu nhìn cô.
“Hoắc Vi Vũ, tôi cho phép cô thích tôi, nhưng mà không cho phép cô đã được tôi cho phép còn đổi ý.”
Cố Cảo Đình nói những lời này quá lòng vòng, trong đầu Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635253/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.