Giờ phút này, đáy lòng cô tan vỡ.
Như là tàu lượn siêu tốc, có chút choáng váng, cho nên không đứng được, ngồi xuống trên bồn cầu.
Cô chỉ hy vọng Cố Cảo Đình nhanh lên rời đi.
Hy vọng người phụ nữ bên trong không cần đi WC.
Càng hy vọng, cô có thể ẩn mình thì tốt rồi.
“Cảo Đình.” Phùng Tri Dao hai mắt đẫm lệ gọi một tiếng, ngồi dậy.
Cố Cảo Đình trên cao nhìn xuống cô ta, trầm giọng nói: “Nằm đi, bác sĩ nói em cần tĩnh dưỡng.”
Phùng Tri Dao dựa vào gối đầu, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, khiến cho anh thêm phiền toái.”
“Sự tình là do anh, em không cần phải nói thực xin lỗi, nếu không phải tại anh, Giang Khả cũng sẽ không bắt em.”
Phùng Tri Dao nhu nhược động lòng người nhìn Cố Cảo Đình, muốn nói lại thôi.
Cố Cảo Đình giống như hiểu rõ, hỏi: “em nghĩ muốn cái gì, anh có thể bồi thường cho em.”
Phùng Tri Dao trong mắt lóng lánh lệ quang, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự em muốn cái gì đều có thể chứ? Mặc dù vi phạm ước nguyện ban đầu của anh? Giới hạn của anh? đạo nghĩa của anh?”
Cố Cảo Đình trầm mặc nhìn Phùng Tri Dao, đôi mắt thâm thúy như là xạ tuyến X, có thể nhìn thấu cô ta.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương lên.
Cố Cảo Đình cái gì cũng đều đáp ứng cô ta sao?
Phùng Tri Dao cố ý lộng phá màng trinh của mình, chính là muốn cái gì?
Cố Cảo Đình nâng cằm, lãnh khốc ra lệnh: “Nói đi!”
nước mắt Phùng Tri Dao lẳng lặng chảy xuống, giọng nghẹn ngào nói: “em muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635267/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.