Hoắc Vi Vũ nghe giọng nói ôn hòa của anh ở bên tai, mặt có chút phiếm hồng, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Chỉ chốc lát, trung tá Thượng lo lắng chạy tới, lái xe.
"Đến biệt thự." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Trung tá Thượng lái xe đi.
Trong xe không có người nói chuyện, chỉ nghe được tiếng xe chạy.
Hoắc Vi Vũ có chút nặng đầu, mệt rã rời, nhắm mắt lại.
Nhắm, nhắm, liền thật sự ngủ rồi.
Trán dựa lên cửa sổ.
Cố Cảo Đình liếc nhìn cô bất đắc dĩ, một tay đỡ bên mặt cô làm cho cô dựa vào trên vai của mình.
Hoắc Vi Vũ trượt xuống dưới.
Cố Cảo Đình nhớ tới lần trước, cô trượt xuống vị trí không đúng.
Khó chịu là chính bản thân anh.
Anh lại để cho Hoắc Vi Vũ nằm ở trong khuỷu tay của anh rồi ôm vào trong ngực.
Nhìn cô nằm ngủ trong lòng anh, anh cảm thấy lòng yên tĩnh không ít.
Cứ như vậy, vẫn luôn như vậy cô có thể ở bên cạnh anh, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Trung tá Thượng đau lòng Cố Cảo Đình, thấp giọng nói: "Tư lệnh, tối hôm qua ngài không có ngủ, bây giờ ngủ một lát đi."
"Lái xe của anh." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Anh sợ ngủ rồi, Hoắc Vi Vũ sẽ té xuống, anh cầm ngón tay của cô.
Ngày hôm qua mấy giờ cô ngủ? Anh chơi ngón tay của cô, cô cũng không có giật mình.
Cố Cảo Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, véo nhẹ một chút.
Anh cũng không dùng lực, vì sợ cô đau.
Cảm giác muốn làm mà không thể làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635270/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.