Nước lạnh như băng, hắt tới trên mặt Hoắc Vi Vũ.
Cô tỉnh lại.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng cuối cùng trước khi hôn mê, đột nhiên mở to mắt.
Giang Khả đứng ở trước mặt cô, nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh thấu xương.
“Là anh?” trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp một chút, có loại dự cảm không tốt.
“thì ra cô quen biết Cố Cảo Đình?” Giang Khả âm dương quái khí nói, đôi mắt vằn đỏ, như đến từ địa ngục.
Hoắc Vi Vũ tận lực khiến mình bình tĩnh, ngước cằm, nhìn thẳng anh, “Tôi đối với chuyện của anh không nói một lời.”
“Không nói tới một lời?” Giang Khả cười lạnh, hoàn toàn không tin, chất vấn: “Tôi cho cô di động đâu, cho cô đồ vật đâu? Ở đâu?”
“Lúc trước anh đem điện thoại và vòng cổ cho tôi, tôi liền đoán được, anh bất quá là cảm thấy để ở trên người tôi so với để ở trên người của anh an toàn hơn.
Tôi không muốn bị liên lụy cuốn vào việc các anh, liền đem điện thoại và vòng cổ đều chôn với nhau. Tôi cho rằng, anh chỉ cần tra được nơi để di động, là có thể tìm được vòng cổ.” Hoắc Vi Vũ thẳng thắn thành khẩn nói.
“cô cảm thấy tôi sẽ tin cái lý do này sao?” Giang Khả lạnh băng khóa Hoắc Vi Vũ.
“Tôi nói chính là sự thật, tôi không có lý do lừa gạt anh.” Hoắc Vi Vũ xác định.
hổ khẩu Giang Khả kiềm chế cằm cô, tàn nhẫn nói: “Nếu cô đem chôn nó, chôn ở đâu?”
đôi mắt Hoắc Vi Vũ lấp lánh, không nhớ rõ, “Tôi chôn ở bên trong ngọn núi, cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635394/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.