Hoắc Vi Vũ nằm mơ.
Cô nằm mơ thấy cả người của ba máu chảy đàm đìa, căm hận mà tuyệt vọng nhìn cô.
"Tiểu Vũ, con không cần ba sao? Đứa con gái bất hiếu này, nếu không phải con, ba sẽ không chết, ba chết không nhắm mắt..." Ba đưa tay, bóp chặt cổ của cô.
Cô cảm giác không thể hô hấp, rồi lại vô lực giãy giụa.
Không khí, từ từ mất đi.
"Dừng tay." Cố Cảo Đình cầm lấy đao.
Cô nhìn thấy ánh đao, tâm như bị thắt chặt, năn nỉ nói: "Cố Cảo Đình không cần."
Anh giơ tay chém xuống, đầu ba bị chém đứt.
Trên mặt đất lăn mấy vòng, rồi răng nanh dài ra, bay tới, cắn cổ của anh.
"Ba, không cần, không cần, Ba." Cô liều mạng đẩy đầu ba ra.
Lại không lấy ra chút sức lực, bên tai, đều là tiếng gào rú của ma quỷ, tiếng nổ vang, chấn lỗ tai đến đau đớn.
Cố Cảo Đình ở trước mặt cô, ngã xuống trong vũng máu.
Trong lòng cô đau như đao cắt.
"Không cần!" Hoắc Vi Vũ hét lên một tiếng, ngồi dậy.
Nước mắt đã đầy mặt.
Giấc mộng kia, quá chân thật,chân thật đến cô không thể bình tĩnh lại được.
Cửa bị đẩy ra.
Cố Cảo Đình xuất hiện ở cửa.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy anh, không có suy nghĩ từ trên ghế salon, vọt tới trong ngực của anh.
"Tiểu Vũ, làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?" Cố Cảo Đình dịu dàng hỏi.
Cô ôm chặt lấy eo của anh, mặt chôn ở cổ của anh, tham lam hút lấy hương vị dương cương thuộc về Cố Cảo Đình.
Cơ thể của cô lạnh run, dường như chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635447/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.