Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, đối diện đôi mắt anh đủ để đóng băng hết thảy.
Anh đảo qua cô, ánh mắt đặt ở trên người Ngụy Ngạn Khang, gợi lên khóe miệng chán nản, “vợ cậu ở bên cạnh, cậu ôm người phụ nữ khác, thích hợp sao?”
Ngụy Ngạn Khang buông tay ôm Hoắc Vi Vũ ra, phòng bị đối với Cố Cảo Đình nói: “Đừng làm khó dễ cô ta.”
“Có khó cô ta không, còn chưa tới phiên cậu nói chuyện.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, ánh mắt càng thêm sắc nhọn vài phần.
Anh ung dung đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, nện bước trầm ổn, trên cao nhìn xuống, không có một chút độ ấm nhìn cô, “Ngụy Ngạn Khang là người đàn ông của Cố Kiều Tuyết, biết chưa? Bọn họ có giấy hôn thú, làm đám cưới, đừng có dây dưa với anh ta, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, còn có lần sau, chớ có trách tôi không khách khí.”
Hoắc Vi Vũ muốn cãi lại, đều không thể nói, chỉ có thể rũ xuống đôi mắt, nắm tay, dần dần nắm chặt.
“anh, hai người bọn họ liên hợp lại khi dễ em.” Cố Kiều Tuyết lập tức chạy đến trước mặt Cố Cảo Đình làm nũng nói.
ánh mắt Cố Cảo Đình đỏ hồng nhìn về phía Cố Kiều Tuyết, “Nếu có được, thì phải xem trọng, việc mình tự mình giải quyết, lần sau lại đến tìm anh khóc lóc kể lể, anh chỉ có thể làm cho cậu ta thành oan hồn của Cố gia chúng ta.”
Cố Kiều Tuyết bị kinh sợ.
Trong mắt anh, là sát khí, không có một chút uy hiếp và nói giỡn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635669/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.