Anh trở về bệnh viện.
Hoắc Vi Vũ đã cầm máu xong, nằm ngủ rồi.
Nhưng cô ngủ chưa sâu.
Nghe được tiếng đẩy cửa.
Hoắc Vi Vũ mở mắt.
Duật Nghị đóng cửa lại, đi đến trước mặt cô, xách ghế dựa, ở trước giường Hoắc Vi Vũ ngồi xuống.
“Cái kia, Hoắc Vi Vũ, tôi nói sự kiện này với cô, kỳ thật, ba tôi một hai buột tôi phải cưới cô, là bởi vì trên tay cô có một đồ vật quan trọng, tôi cảm thấy, nếu cô đem đồ vật quan trọng kia giao cho ba tôi, ba tôi sẽ không bức cô gả cho tôi.” Duật Nghị trực tiếp nói.
Hoắc Vi Vũ đơn thuần nhìn Duật Nghị.
Duật Nghị chột dạ, bổ thêm một câu, “Như vậy, tôi cũng không có tính mệnh nguy ngập.”
Cô biết, Duật Cẩn muốn đồ vật quan trọng chính là cái tín vật kia.
Cái tín vật này, cô không thể đưa cho Cố Cảo Đình, nếu không, cô chính là gián điệp, Cố Cảo Đình cũng thoát không được can hệ.
Cô cũng không thể đưa cho Giang Hạo Trần, Giang Khả bởi vì Cố Cảo Đình mà chết, sau khi Giang Hạo Trần cầm tín vật sẽ tìm Cố Cảo Đình báo thù?
Cô càng không thể đưa cho tổng thống, dựa theo tổng thống âm hiểm, lấy được tín vật, Cố Cảo Đình hẳn là phải chết không thể nghi ngờ
“ba anh đã hiểu lầm, trên tay tôi không có đồ vật quan trọng.” Hoắc Vi Vũ nói.
“cô có thể thề không?” Duật Nghị hỏi Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ tay đặt ở một bên mặt, “Tôi thề, đồ vật không ở trên người tôi.”
lời cô nói chính là thật sự,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635687/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.