Duật Nghị hắng giọng nói, “bộ dáng của cô bây giờ, như là bị đả kích rất lớn, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, muốn cùng toàn thế giới đối địch. Tôi làm người tốt lắng nghe, cô có muốn nói với tôi hay không?”
trong mắt Hoắc Vi Vũ hiện lên bi thương, hội tụ trong mắt cô mê mị.
Cô sẽ không đem đau xót của mình để lộ ra.
“Nhân sinh như thế, tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon.” Hoắc Vi Vũ lười biếng nói, xoay người, nằm ở trên giường.
Duật Nghị mới phát hiện, trên chân cô đều là mụn nước.
“có phải cô đi bộ rất nhiều con đường hay không, có muốn tôi tìm bác sĩ tới xem cho cô hay không.” Duật Nghị lo lắng nói.
“Không cần, đã có thuốc tốt nhất, ngày mai sẽ khỏi.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
“có phải cô và Cố Cảo Đình cãi nhau hay không, anh đối với chúng ta có hiểu lầm sao? Tôi có thể giúp cô giải thích.” Duật Nghị thương tiếc nói.
nhìn cô như vậy, trong lòng anh có chút cảm giác chua cay, chảy xuôi trong máu, thực không thoải mái.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn không khí.
Cô và Cố Cảo Đình không có hiểu lầm.
Cô chỉ là nghĩ, nếu bọn họ không có yêu nhau thì tốt rồi.
Ít nhất, anh sẽ không giống như hiện tại chán ghét cô, cô cũng sẽ không đánh rơi lòng mình, rốt cuộc không tìm lại được.
Bị người yêu nhất chán ghét, cái loại cảm giác này, so với bị phản bội càng làm cho đau lòng, thậm chí đau tới mức muốn ngủ một giấc qua đi, không bao giờ tỉnh lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635801/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.