"Cô khóc cũng nữa tiếng rồi, đã không?" Tô Bồi Ân không nhịn được nói.
Hoắc Vi Vũ không nghĩ tới Tô Bồi Ân ở đây, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Nước mắt nước mũi tùm lum.
Mắt sưng đỏ.
Tô Bồi Ân: "..."
"Cô còn có thể chà đạp chính mình xấu như vậy không? Không nghĩ tới, cô là loại người như vậy, Hoắc Vi Vũ, thích sạch sẽ không biết sao? Cũng không phải con nít ba tuổi, vì một đàn ông mà thương tâm đến như vậy." Tô Bồi Ân quở trách nói, lấy khăn tay ra, ghét bỏ chùi nước mũi cho cô.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Anh nắm mũi của cô:
"Hừ một chút."
Hoắc Vi Vũ nhìn anh cố ý xem cô là trò cười, còn nhìn nửa tiếng, xen xong vẫn không quên quở trách.
Nhất thời tức giận.
Cô hừ một cái.
Nước mũi chảy ra rất nhiều.
Khăn tay chứa không nổi.
Tô Bồi Ân nhìn tay của mình, nhướng mày, nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô mở to mắt hồng hồng, bên trong đáng thương, còn có chút dương dương đắc ý.
Tô Bồi Ân làm bộ nhìn mặt cô.
Hoắc Vi Vũ phòng bị nhảy ra.
Tô Bồi Ân cười, bộ dạng không chút tức giận, đi đến toliet nam.
Hoắc Vi Vũ nghiêng đầu nhìn.
Bị anh nháo như thế, tâm tình của cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Cô đến nhà vệ sinh, rửa mặt, nhìn mình trong gương, thở ra một hơi, tay sờ bụng.
"Sẽ tốt, đúng không? Một ngày nào đó sẽ vượt qua, đúng không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Điều chỉnh tốt cảm xúc, Hoắc Vi Vũ ra khỏi nhà vệ sinh.
Tô Bồi Ân liếc xéo cô:
"Ra ngoài, nhất định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do/1635886/chuong-645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.